Thủy An Lạc còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng cô suy nghĩ một chút rồi lại thôi. Một người mà ngay cả chính ba ruột của mình cũng giết được, hắn còn có thể có chuyện gì được sao?
Thang máy nhanh chóng di chuyển đến tầng hai mươi mốt, Cố Minh Hạo khẽ gật đầu rồi bước ra ngooài.
Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của hắn mãi cho đến khi cánh cửa thang máy đóng lại, sau đó nói: “Em cảm thấy hắn cũng không phải là không có cảm xúc đâu.”
Ra khỏi thang máy, Sở Ninh Dực vẫn không trả lời câu hỏi của Thủy An Lạc.
Tiểu Bất Điểm theo Bánh Bao Đậu về nhà. Bé muốn chơi cùng với Bánh Bao Đậu.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn vào đến liền nằm thượt ra sofa luôn.
Phong Phong đi qua cởi giày cho cô, đặt giày lên kệ rồi lại giúp cô cầm dép qua, đặt cạnh ghế, sau đó mới ngồi xuống.
Kiều Nhã Nguyễn bật dậy ôm lấy cổ của anh: “Đặt là Kiều Vi Nhã là có ý gì?”
Phong Phong cầm điều khiển từ xa để mở tivi: “Em đoán đi.”
“Em không đoán!" Kiều Nhã Nguyễn từ chối thẳng thừng. Cô muốn chính anh nói cho cô biết.
“Vi với Duy đọc gần như nhau.” Phong Phong quay đầu lại rồi khẽ hôn lên môi của cô, sau đó bắt đầu xem bản tin giải trí. Chuyện anh ra ngoài hôm nay đã bị đám chó săn chụp lại, cho nên lúc này vẫn còn đang là tin hót đầu bảng trên bản tin giải trí.
Kiều Nhã Nguyễn chôn đầu trên vai anh mà cười ngốc, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Anh học theo Sở Đại đấy hả, em là duy nhất của anh sao?”
“Bản tin giải trí ngày hôm nay, có người phát hiện hôm nay Ảnh đế Phong Phong dẫn theo con gái và một người phụ nữ nào đó đi du lịch một ngày, cho đến sáu giờ chiều mới quay về nơi ở.”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn những bức hình chụp lén trên bản tin, đại khái có thể nhìn ra được người trong hình là Phong Phong, còn cô và Tiểu Bất Điểm được bảo vệ rất tốt.
“Đám người này đúng là rảnh rỗi ghê.” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi rót nước.
Phong Phong từ chối không cho ý kiến, xác định không lộ ra hai mẹ con họ là được rồi.
Kiều Nhã Nguyễn rót nước, sau đó quay đầu, tựa vào bàn nhìn Phong Phong: “Anh nói xem, nếu như bọn họ biết nam thần của họ hôm nay bị ghét bỏ nguyên một ngày, liệu họ có đánh giết tới tận cửa nhà em không nhỉ.”
Phong Phong chuyển kênh, mấy cái tin tức về chính bản thân mình thế này anh không có hứng thú: “Em có thể thử xem, không phải cũng chụp hình rồi đấy à, cứ đăng lên rồi bảo nam thần của bọn họ dùng trọn một ngày làm con rể tốt, thế nhưng vẫn bị mẹ vợ ghét bỏ đi.”
“Chú Tư, chú Tư, ba con gọi chú nè!” Bánh Bao Đậu đứng bên ngoài đập cửa, sau đó lại cưỡi xe đi tới một nhà khác rồi đập tiếp: “Chú Ba, chú Ba, ba con gọi chú nè!” Bánh Bao Đậu hoàn thành xong nhiệm vụ, cuối cùng cũng có thể cưỡi xe của mình về nhà.
Loa nhỏ này dùng tiện tay thật đấy.
Phong Phong đứng lên tắt tivi: “Anh qua đó xem thử xem sao, hôm nay muộn rồi không nấu cơm, lát nữa qua nhà đối diện ăn ké là được.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi nhìn anh đi ra ngoài.
An Phong Dương và Phong Phong đi thẳng vào phòng làm việc. Sở Ninh Dực vẫn ngồi ở chỗ cũ nhìn tấm bảng kia.
An Phong Dương với Phong Phong liếc nhìn nhau một cái, sau đó Phong Phong ngồi xuống sofa còn An Phong Dương tựa bên cạnh bàn, cùng nhìn những thứ viết trên tấm bảng kia.
“Tôi với An Tam sẽ xuất phát vào đêm nay, chậm nhất là tối ngày mai có thể trở về. Ngày mai cậu nhớ chú ý tới hành động của Cố Minh Hạo đấy.” Cuối cùng, Sở Ninh Dực cũng thu lại ánh mắt của mình, sau đó nhìn về phía Phong Phong.
Phong Phong gật đầu tỏ ý đã biết.
“Còn nữa, gần đây lập một danh sách những người có quan hệ với y học xung quanh chúng ta cho tôi.” Sở Ninh Dực nói rồi cầm bút ghi nhớ lên, viết một chữ Z vào giữa vòng tròn.
An Phong Dương nheo mắt nhìn: “Danh hiệu à?”
“Đúng vậy, chắc chắn người này đã từng xuất hiện bên cạnh tôi, thế nhưng kẻ đó ẩn náu quá tốt cho nên hiện giờ tôi vẫn chưa phát hiện được bất cứ kẻ nào.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cậu quay về chuẩn bị một chút đi, tám giờ tối sẽ xuất phát.”
An Phong Dương gật đầu, đứng dậy, tay phải hơi nâng lên, nghĩ một hồi rồi lại nói: “Thôi quên đi, về rồi nói sau vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...