Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Triệu Uyển Uyển? Vậy thì rất tốt mà!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói: “Thế cho nên mới bảo anh kéo cô ấy?”
Phong Phong đen mặt quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Tốt cái gì mà tốt?”
Kiều Nhã Nguyễn chớp chớp mắt: “Chẳng phải Triệu Uyển Uyển với Sư Hạ Dương còn có quan hệ đó sao? Anh kéo cô ấy thì có sao, hay là anh thừa nhận mình già rồi?”
“Nói đùa, anh già chỗ nào hả? Chưa kể chính vì mối quan hệ của Sư Hạ Dương với cô ta cho nên anh mới càng không thể kéo cô ta được! Quan hệ của anh với Sư Hạ Dương thế nào, anh kéo vợ của cậu ta thì còn ra thể thống gì nữa.” Phong Phong vừa nói vừa tiếp tục nấu canh.
“Kéo cô ấy không ra thể thống gì, nhưng kéo người khác thì được hả? Ít nhất thì mấy chuyện scandal của anh với cô ấy cũng không thể thành sự thực được, với người khác thì không chắc.” Kiều Nhã Nguyễn đanh giọng nói.
Phong Phong dừng lại một chút, sau đó giảm lửa xuống rồi quay đầu liếc ra bên ngoài, sau khi xác định là không thấy ba mẹ vợ thì dứt khoát kéo cô vào lòng, hung hăng hôn một trận: “Em ngứa đòn rồi có đúng không hả?”
Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong ra, tiện thể còn lườm anh một cái.
Phong Phong cũng buông cô ra, sau đó xoay người đi xào rau.
“Hơn nữa anh cảm thấy bây giờ mà kéo Triệu Uyển Uyển nổi tiếng thì không ổn. Sư gia là nhà nào chứ, mẹ của Sư Hạ Dương em cũng biết rồi đấy. Nếu như để bà ấy biết con dâu tương lai của mình là một nghệ sĩ thì em cảm thấy liệu bà ấy có thể đồng ý không?”
Kiều Nhã Nguyễn tựa trên bàn đá, nghĩ về lời của Phong Phong.
“Em cảm thấy Sư Hạ Dương không phải kiểu người sẽ nghe theo lời mẹ đâu.”
“Em buồn cười thật, nếu cậu ta không nghe lời mẹ thì tại sao bây giờ Triệu Dương Dương lại chẳng có danh phận gì như vậy?” Phong Phong bật cười thành tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Ảnh đế, ngài đúng là biết ăn nói, lời nói thật này ngay cả cô cũng không thể nào phản bác lại được.
***
Khu người nhà trong quân bộ.
Mỗi lần Thủy An Lạc về nhà mẹ đẻ thì chỉ có dùng một câu nói để miêu tả, đó là: Kinh thiên động địa.
Ba đứa nhỏ chỉ cần vừa bước xuống xe là đã bị bao vây.
Thế nhưng điều khiến Thủy An Lạc cảm thấy khổ sở nhất chính là việc căn hộ của Thủy Mặc Vân ở tầng năm, lại còn không có thang máy nữa, bọn họ phải đi thế nào đây.
Thủy An Lạc nhìn xung quanh rồi chớp chớp mắt nói: “Hay là anh tự đi đi?”
“Bay?” Sở Ninh Dực đặt hai tay lên đùi rồi nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc: “...”
Lúc Thủy An Lạc còn đang rầu rĩ không vui thì đột nhiên cánh cửa ở tầng một được mở ra: “Nghe tiếng động bên ngoài là biết hai đứa tới rồi, vào đi, coi như hôm nay mượn nhà của người khác để làm cho mấy đứa bữa cơm.” Thủy Mặc Vân vẫn còn đeo tạp giề, tay còn cầm con dao chặt sáng loáng.
Căn hộ mà Thủy Mặc Vân mượn là của một người chiến hữu. Người đó được nghỉ nên dẫn vợ cơn về thăm ông bà vài ngày, trong nhà không có ai.
Thủy Mặc Vân bước ra rồi đưa con dao cho Thủy An Lạc, sau đó đích thân đẩy Sở Ninh Dực đi vào.
“Bảo Bối, một lát nữa con dẫn hai em về ăn cơm biết chưa?” Thủy An Lạc quay đầu nói với một câu, sau đó cũng theo vào nhà.
Căn hộ này được dọn dẹp sạch sẽ, thế nhưng Thủy An Lạc cũng không quan sát nhiều vì đây cũng chẳng phải nhà của cô.
“Ba làm món gì thế?” Thủy An Lạc đi thẳng vào bếp trước.
“Đều là mấy món mà bọn nhỏ thích ăn. Con để ý nồi canh, nếu được rồi thì tắt bếp đi.” Thủy Mặc Vân nói với vào từ phòng khách, sau đó ngồi xuống sofa.
Thủy An Lạc bĩu môi, quả nhiên, có ba đứa nhỏ kia rồi thì cô chẳng có địa vị gì trong nhà cả.
Sau khi ngồi xuống ghế, Thủy Mặc Vân lấy một phần tài liệu đặt lên đùi Sở Ninh Dực: “Lần trước tìm con là vì chuyện này, con xem qua trước đi.”
Sau khi xem xong, Sở Ninh Dực bật lửa rồi thiêu hủy luôn phần tài liệu đó rồi ném vào thùng rác: “Lạc Lạc, đem rác đổ ra cống thoát nước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...