Thủy An Lạc lại ngẩn ra, tỏ ý cô không hiểu.
“Cô ta tính đánh thẳng vào tình thân à? Sao càng cải tạo càng nhân tính hóa thế?” Thủy An Lạc “chậc chậc” vài tiếng, Hạ Lăng như thế này quả thực là một sự thay đổi lớn.
Sở Ninh Dực chỉ cười mà không đáp.
Sau khi Thủy An Lạc trở về, Kiều Nhã Nguyễn lập tức đưa luôn ba đứa nhỏ tới, cô bị ba đứa này bức cho sắp phát điên luôn rồi.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn vào bếp làm cơm trưa, nhưng kỳ thực Kiều Nhã Nguyễn vào bếp cũng chỉ là để ăn thôi.
Thủy An Lạc cũng tựa vào tủ lạnh vừa ăn vừa nhìn cô, “Kể cho mày nghe một chuyện mày tuyệt đối không thể ngờ được nhé.”
“Chuyện gì?” Kiều Nhã Nguyễn cắn một miếng dưa chuột, hỏi lại.
“Mẹ, điện thoại của mẹ nè.” Tiểu Bất Điểm ở bên ngoài gọi vọng vào.
“Tao đi nghe điện thoại đã, chờ lát nói nhé.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, người đã đi mất dạng.
Thủy An Lạc bĩu môi, mở tủ lạnh ra nhìn một lúc, sau đó đi thẳng ra ngoài, “Anh Sở, đặt cơm đi, tự dưng em không muốn nấu nữa rồi.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô một cái, đúng là đột ngột thật.
Thủy An Lạc cười ngây ngô, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang nghe điện thoại.
“Gặp tôi? Hạ Lăng, cô chắc chắn là cô không gọi nhầm số chứ? Tại sao tôi phải gặp cô?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nghe bên kia nói dứt lời đã bắt đầu cười lạnh.
Hạ Lăng?
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, không ngờ cô chưa kịp nói gì, người bên kia đã tự tìm tới tận cửa rồi.
Kiều Nhã Nguyễn tỏ ra khó chịu trong suốt cuộc nói chuyện, nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không vì lý do này mà cúp điện thoại giữa chừng.
Quả cà chua trong tay Thủy An Lạc đã sắp bị gặm hết mà Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa cúp máy. Cô nhìn về phía Sở Ninh Dực, thấy Sở Ninh Dực gật đầu mới trả lời đối phương, “Được thôi, 3 giờ chiều nay, ở quán cafe dưới tầng của tiểu khu, quá giờ hẹn tôi không chờ.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong thẳng tay cúp máy.
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn ném điện thoại đi, lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.
“Đây là chuyện mày muốn nói với tao à, cô ta về từ lúc nào đấy?” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên hỏi.
Sở Ninh Dực còn mải gọi điện cho nhà hàng nên không rảnh nói chuyện cùng họ.
Thủy An Lạc gật đầu, đây đúng là chuyện cô muốn nói với Kiều Nhã Nguyễn thật, không ngờ người phụ nữ kia đã tìm tới tận nơi, cho nên cô cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Sở Ninh Dực ngắt cuộc gọi rồi ném điện thoại lên bàn, “Hạ Lăng đang ở trong trạng thái cần phải nịnh bợ cô. Cô ta muốn quay lại An gia, cho nên rất cần hai người nói tốt cho cô ta với An gia.”
Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc, “Cô ta về An gia, cô ta liên quan gì tới An gia chứ?”
“Nhìn từ góc độ sinh học thì cô ta quả thực là con gái nhà An gia.” Sở Ninh Dực nhắc nhở, “Không loại trừ khả năng một ngày nào đó cô ta cầm theo báo cáo xét nghiệm ADN quay về An gia đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn không nói được gì nữa.
Thủy An Lạc cũng kinh ngạc không nói được gì nữa, lẽ nào dùng cách ấy cũng được hay sao, thật là mở rộng tầm mắt.
“Thế tôi gặp cô ta rồi phải nói sao?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày hỏi.
“Đánh chết cũng không được đồng ý, còn có cần chọc cho cô ta tức điên lên hay không thì tùy cô thôi.” Sở Ninh Dực nói rất thản nhiên, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, “Hai người nói chuyện đi.” Nói xong anh lại tự lăn xe vào phòng làm việc của mình.
Thủy An Lạc sờ sờ cằm nhìn người vừa vào trong. Cô đoán chắc anh Sở ngồi lâu quá phiền muộn rồi.
“Phong Phong vẫn chưa có tin tức gì à?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, hỏi một câu.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy gối tựa, nheo nheo mắt, vẫn đang mải nghĩ đến chuyện gặp Hạ Lăng.
“Không, cứ như chết rồi ấy.” Cứ nhắc đến người đàn ông này là Kiều Nhã Nguyễn thấy lửa giận ngùn ngụt trong lòng, hồi trước ngày nào cũng sẽ gọi một cuộc, bây giờ không những không gọi cho cô mà khi cô gọi, điện thoại của anh còn luôn trong trạng thái tắt máy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...