“Được rồi, vì Sở tổng đáng thương cho nên em sẽ suy nghĩ thật lỹ xem nên nịnh bợ mẹ chồng không thích em kiểu gì.” Thủy An Lạc nói xong liền đứng dậy khỏi ghế, sau đó đi vào phòng làm việc.
Sở Ninh Dực rửa bát xong, đặt bát lên giá để rồi vừa lau tay vừa đi vào phòng làm việc, để xem cô ngốc này đang làm gì.
Thủy An Lạc đang nghiêm túc tìm kiếm cái gì đó trên mạng, bên cạnh còn đặt một quyển sổ nhỏ, bên trên là mấy thứ cô vừa ghi chép lại.
Sau khi Sở Ninh Dực bước vào liền cầm quyển sổ nhỏ của cô lên: “Cái gì thế?”
Vừa thấy được mấy chữ ghi trên giấy, khóe miệng anh giật một cái, trên đó viết: Ba mươi sáu kế đại chiến với mẹ chồng.
Thủy An Lạc ngồi xổm trên ghế, cắn cắn bút: “Anh xem, thế gian này quả là rộng lớn, em vừa mới bị dọa cho giật mình xong, so với mấy bà mẹ chồng này thì mẹ của anh đúng là thiên sứ luôn rồi.”
“Chẳng phải em đang tìm ba mươi sáu kế sao? Sao lại thành hóng hớt chuyện của người ta rồi?” Sở Ninh Dực liếc mắt một cái, không hề có hứng thú với mấy vụ này.
“Anh thì biết cái gì, đây chính là kế thứ nhất, chiến thuật tâm lý! Anh nhìn mẹ chồng của người ta rồi lại nhìn mẹ chồng của mình, so ra thì quá bình thường, vậy là có thể dễ dàng chấp nhận rồi, anh có hiểu không hả!” Thủy An Lạc ghét bỏ nói, sau đó giật lấy sổ của mình rồi tiếp tục tra cứu.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh gõ lên đầu Thủy An Lạc rồi xoay người rời đi, anh không hiểu cũng chẳng cần hiểu mấy cái đó.
Thủy An Lạc vẫn tiếp tục tra cứu.
Sở Ninh Dực đi ra tới cửa lại quay đầu nhìn cô, nói: “Phải rồi, ngày mai đến trường tiểu học của em...”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!” Thủy An Lạc xua xua tay ý bảo anh ra được rồi, cô còn phải xem cái này nữa.
Sở Ninh Dực đen mặt, anh đang bị cô chê bai đấy hả?
Cuối cùng anh xoay người đi thẳng ra ngoài, không thèm để ý ai kia đang cười ngu ngốc nữa.
Thủy An Lạc ngồi trong phòng làm việc cười ngu nguyên cả một buổi chiều. Bánh Bao Đậu lượn qua lượn lại mấy lần, cuối cùng xác nhận rằng mẹ bé điên thật rồi. Bánh Bao Rau vẫn chú tâm đọc sách của mình, thế nhưng ánh mắt của nhóc khi nhìn em gái cưỡi xe đẩy đi qua đi lại có chút ghét bỏ.
Sở Ninh Dực cũng đang đọc sách, phòng làm việc đã bị chiếm đóng rồi nên anh chỉ có thể ngồi đọc trong phòng khách mà thôi. Thế nhưng thi thoảng cứ có tiếng cười ngu truyền từ trong phòng ra khiến anh cảm thấy nhức cả đầu.
Bánh Bao Đậu lại một lần nữa cưỡi xe phi đến cửa phòng: “Mẹ! Con đói rồi!”
“Bảo ba con nấu cơm đi!” Thủy An Lạc không thèm ngẩng đầu, chỉ phất phất tay.
Đôi mắt của Bánh Bao Đậu lập tức trừng lớn: “Mẹ! Ba không đứng dậy được mà!” Bánh Bao Đậu kêu lên.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, cô quên mất là anh Sở nhà cô vẫn còn là thành viên của đội tàn tật, cô sai rồi, là lỗi của cô.
“Được, được, được, mẹ nấu, để mẹ đi nấu!” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài, cũng không đóng máy tính lại.
“Cháo nhé? Hay là ăn mì đi!” Thủy An Lạc đi ra ngoài rồi bắt đầu hỏi ý kiến.
Thế nhưng cô vừa mới dứt lời thì có ba ánh mắt lập tức bắn tới, mấy người này đều không thích ăn mì.
Thủy An Lạc: “...”
“Được được, không ăn mì.” Thủy An Lạc cười khẩy một cái rồi bay thẳng vào bếp.
“À phải rồi, anh Sở, quên mất không nói với anh một chuyện! Em vừa mới tìm hiểu thử trường tiểu học của em ngày trước thì hình như nó đã chuyển đi từ mấy năm trước rồi, chỗ đó bây giờ thành viện dưỡng lão rồi.”
“Viện dưỡng lão?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía nhà bếp.
Thủy An Lạc cầm cà chua, đứng trước cửa nhà bếp gặm: “Đúng thế, em cũng vừa mới biết thôi. Trên Baike có nói, mấy năm trước có một doanh nhân nước ngoài đầu tư vào để xây viện dưỡng lão, thế cho nên trường tiểu học được chuyển xuống phía Nam!” Thủy An Lạc kể lại những gì mình tra được cho anh nghe.
“Doanh nhân nước ngoài đầu tư xây viện dưỡng lão? Thật đúng là hiếm thấy!” Sở Ninh Dực cười một tiếng rồi lại tiếp tục đọc sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...