Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc. Anh biết trong lòng cô có chút không đành lòng. Đôi khi chết lại là một lựa chọn tốt, thứ dằn vặt con người nhất có lẽ chính là bộ dạng như thế này.
“Thủy An Kiều, cô có nhớ Cố Minh Hạo không?”
“Tao là Thủy An Lạc, tao là Thủy An Lạc!” Thủy An Kiều gân cổ phản bác.
“Được, vậy cô có nhớ rõ người đã đối xử với cô rất tốt khi cô còn học lớp hai không?” Sở Ninh Dực sửa lại câu hỏi.
“Ha, Cố Minh Hạo, mày nói Cố Minh Hạo hả? Đó là một thằng ngu, thằng đó kỳ lạ lắm, chẳng nói chuyện với bất kỳ ai cả, mày có biết tại sao không?” Thủy An Kiều tỏ vẻ thần bí nói, sau đó cô ta nhìn ngó xung quanh như thể sợ bị kẻ nào khác nghe thấy: “Nó đã tự tay giết chết ba nó đấy, thằng đấy bị bệnh, bị thần kinh đó.”
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy. Cô nhìn Thủy An Kiều bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Cô không được ăn nói lung tung!”
“Ai nói lung tung, tao đã nghe chính mẹ tao kể lại, thằng đó dùng bình hoa giết ba nó! Dùng cái bình hoa, thế rồi bốp bốp bốp bốp, đập chết ba nó như vậy đấy!” Thủy An Kiều cười ha hả nói.
Sở Ninh Dực giơ tay lên, ý bảo đưa Thủy An Kiều đi.
“Chờ chút!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, cô nhìn Thủy An Kiều đang ra sức giãy giụa vì bị túm lại rồi nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần bình thường thôi, cô ta tới bước đường này, cũng coi như gặp báo ứng rồi.”
Ánh mắt của Sở Ninh Dực trầm xuống, cuối cùng cũng không phản bác lại lời của cô.
Thủy An Lạc quay ra xe, cô co người lại thành một hình cầu rồi dựa sát vào thành xe.
Sau khi Sở Ninh Dực lên xe, anh ra lệnh cho tài xế khởi động xe rồi quay sang nhìn cô gái đang co người lại.
“Bị lời cô ta nói kích thích hay bị bộ dạng vừa rồi của cô ta kích thích?” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
“Đều có cả! Cô ta nói không sai, từ đầu tới cuối cô ta chỉ hại có mỗi mình em thôi! Thế nhưng còn em thì sao? Lâm Thiến Thần, Viên Giai Di, Lan Hinh, bây giờ thì thêm cả cô ta nữa! Em nghĩ em cũng chẳng tốt đẹp gì hơn cô ta! Thậm chí em còn ác độc hơn cả cô ta nữa!” Thủy An Lạc nói rồi cởi giày ra, vòng tay ôm lấy đầu gối mình thật chặt.
“Điểm xuất phát quyết định ý nghĩa của một chuyện, cho tới bây giờ em chưa từng chủ động đi hại bọn họ!” Sở Ninh Dực an ủi cô.
Sở Ninh Dực nói xong liền kéo cô nép vào lồng ngực của mình, hai tay vòng ra ôm lấy cô thật chặt: “Em không làm điều gì sai cả.”
“Em biết.” Thủy An Lạc khẽ nói. Cô biết mình làm vậy là để tự bảo vệ bản thân, cô làm thế là đúng. Thế nhưng khi cô đối mặt với Thủy An Kiều điên điên dở dở như vậy thì vẫn bị đả kích.
Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, gần đem cả người mình khảm vào người anh.
Sở Ninh Dực kéo tấm ngăn khoang tài xế lên, sau đó bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô: “Nếu nói là sai thì tất cả những chuyện này đều do anh sai, là anh đã chọc vào họ trước.”
Thủy An Lạc cúi đầu rồi cắn mạnh vào cổ của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực không hề mảy may nhúc nhích, cứ để mặc kệ cho cô cắn.
“Em thực sự không ngờ rằng chấp niệm của cô ta với anh lại sâu như vậy.” Thủy An Lạc thấp giọng nói, cho dù Thủy An Kiều có điên rồi thì vẫn giữ Sở Ninh Dực trong lòng: “Thật ra chắc là cô ta đố kỵ với em lắm nhỉ!” Nếu không thì cô ta đã không tự ảo tưởng rằng mình chính là Thủy An Lạc rồi.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô: “Điên rồi thì chính là điên rồi, về sau cô ta thế nào thì phải xem vận mệnh của chính cô ta thôi.”
Thủy An Lạc gật đầu, vòng tay vẫn ôm chặt lấy Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nụ hôn mang theo cảm giác an ủi.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi hơi lùi ra một chút, đôi mắt nhuốm vẻ tủi thân lúc này đã sưng đỏ lên.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng lướt qua mi mắt của cô, nói: “Em nhìn anh như vậy là đang muốn dụ dỗ anh đấy hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...