“Tao là Sở phu nhân! Đám người xấu xa chúng mày cút hết ra đi!” Thủy An Kiều nhìn không khí, bàn tay gầy nhẳng, khô đét quơ quơ trong không trung.
Thủy An Lạc nheo mắt lại nhìn cô ta.
“Tao là Sở phu nhân! Chúng mày không biết à! Tao mới là Sở phu nhân! Con khốn Thủy An Lạc đã bị đá rồi, bị đá rồi!” Thủy An Kiều cười ha hả. Cô ta ngẩng đầu lên, trông thấy Sở Ninh Dực thì bỗng nhào tới, thế nhưng Sở Ninh Dực đã lùi về sau một bước còn cô ta thì nhanh chóng bị hai người mặc quần áo đen kéo lại.
“Buông tao ra! Chúng mày buông tao ra! Chúng mày có biết tao là ai không?” Thủy An Kiều thét chói tai, hai chân của cô ta còn đạp lung tung trong không khí.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, cố đè cảm xúc khó nói thành lời đang dâng lên trong lòng xuống.
Sở Ninh Dực giơ tay lên, ý bảo bọn họ buông Thủy An Kiều ra. Cô ta lại nhào về phía Sở Ninh Dực lần nữa, nhào thẳng vào bên chân của anh: “Mày là ai? Mày dẫn tao đi tìm Sở Ninh Dực có được không? Mày dẫn tao đi tìm anh ấy rồi anh ấy sẽ cho mày rất nhiều tiền, rất nhiều tiền!”
“Thủy An Kiều!” Thủy An Lạc duỗi tay định nắm lấy bả vai của cô ta, thế nhưng cái mà cô túm được chỉ là quần áo, cô ta đã gầy đến mức đáng sợ.
Thủy An Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thủy An Lạc một cách đề phòng: “Mày là ai, mày là ai? Con khốn! Có phải mày muốn giành Sở Ninh Dực với tao không? Có phải không? Có phải hay không?”
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, môi cũng mím lại.
“Tao nói cho mày biết, Thủy An Lạc là con khốn, nó là con khốn! Mày phải trốn nó đi biết chưa? Nó là một con ả toan tính, rất nham hiểm, còn cực kỳ độc ác, cực cực kỳ độc ác đấy! Nó giết người không thấy máu, nó giết nhiều người lắm rồi, thật sự rất nhiều người rồi ấy! Chỉ cần có người yêu mến Sở Ninh Dực là sẽ bị con khốn đó giết! Con khốn đó muốn giết tao, tao là chị ruột của nó mà nó vẫn muốn giết tao!” Thủy An Kiều nói rồi tự ôm chặt lấy người của mình, thân thể của cô ta bắt đầu run lên.
Thủy An Lạc ngồi xổm xuống, kể từ khi cô ta xuất hiện trong cuộc đời cô từ năm cô sáu tuổi, đã luôn bắt nạt cô, vậy mà giờ cô ta lại thành ra cái bộ dạng này.
“Thủy An Kiều, cô có biết tôi không?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
Thủy An Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt của cô ta lúc này lại có vẻ ngây thơ và vô tri: “Mày là ai, hì hì mày là ai thế? Có phải mày là người muốn đánh tao đúng không? Có phải hay không?” Thủy An Kiều đang nói thì đột nhiên đẩy mạnh Thủy An Lạc một cái, sau đó cô ta vừa cười ha hả vừa đứng lên, nhìn người vừa bị mình đẩy xuống đất.
Sở Ninh Dực vội vàng đỡ Thủy An Lạc đứng lên. Anh nhíu mày nhìn ả đàn bà điên điên khùng khùng trước mặt này.
Thủy An Lạc lắc đầu, ý bảo cô không sao: “Thủy An Kiều, Thủy An Lạc đã nhường một nửa ba của cô ấy cho cô, tại sao cô vẫn đối xử với cô ấy như vậy?”
“Ba vốn là của tao! Là của tao! Mày đâu biết con nhỏ Thủy An Lạc đó xấu xa tới mức nào, nó tự làm nó bỏng rồi nó nói là do tao làm nó bỏng! Nó tự ngã xuống cầu thang rồi cũng nói là do tao làm! Ba ghét tao! Ba ghét tao rồi! Không phải, không phải, tao không phải là Thủy An Kiều! Tao là Thủy An Lạc, là Thủy An Lạc!!!” Thủy An Kiều điên điên khùng khùng nói, đến cuối cùng chính bản thân của cô ta cũng không biết mình là ai: “Người Sở Ninh Dực yêu là tao, anh ấy yêu tao! Tao đã sinh cho con cho anh ấy, sinh những ba đứa con cho anh ấy rồi cơ.”
Thủy An Lạc hít vào một hơi thật sâu, thế nhưng cái cảm giác nghèn nghẹn hít thở không thông này hoàn toàn không dịu đi chút nào.
Thủy An Kiều đã hại cô nhiều như thế, cô ta có chết cũng đền không hết tội. Thế nhưng khi Thủy An Lạc tận mắt nhìn thấy cô ta thành ra cái bộ dạng này thì vẫn không tránh khỏi có chút đau lòng.
“Thủy An Kiều, sớm biết như vậy thì sao lúc trước cô còn làm?” Thủy An Lạc thở dài nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...