Thủy An Lạc đang ngồi trên thảm cạnh giường hết nhìn cái đèn bàn, rồi lại nhìn con trai đang nằm trên giường, trong tay cầm bản báo cáo đã viết xong từ lần trước. Nếu cô đã chọn ở lại, vậy cô buộc phải đối mặt với những vấn đề mà Kiều Nhã Nguyễn đã nói, thế nên bản báo cáo này vô cùng quan trọng.
"Bảo Bối, mẹ xin con đấy, ngủ đi được không, để mẹ sửa lại cái này một chút nào, được không?" Thủy An Lạc thật muốn quỳ lạy luôn với cậu con trai của mình. Nhưng mà Tiểu Bảo Bối vẫn cứ nằm đó rì rầm gì đó, bỉm thì vừa mới thay, sữa cũng vừa mới uống, cũng không sốt nữa, nhưng hai mắt cu cậu cứ thao láo, sau khi quét ra-đa thất bại thì lại hầm hè.
"Daddy không có nhà, mẹ con mình đừng tìm nữa được không?" Thủy An Lạc gục đầu xuống giường đập đập mấy phát liền. Cô sắp chết đến nơi rồi, từ lúc về nhà đến giờ Tiểu Bảo Bối ngủ thẳng tới nửa đêm, xong giờ thì tỉnh không chịu ngủ tiếp nữa.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn cô gái đang nằm bò ra giường dưới ngọn đèn nhu hòa, trên giường còn cả cậu con trai đang đá đá chân kháng nghị của anh nữa.
"Mẹ xin con, xin con, mẹ xin con đấy..." Thủy An Lạc cứ lẩm bẩm cầu xin nhóc con nhà mình, nhưng mà cu cậu lại chẳng thèm nể mặt mẹ gì cả, cu cậu không khóc nhưng cứ rì rầm gì đó suốt.
Sở Ninh Dực bước chân thật khẽ, từ từ đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên.
Tiểu Bảo Bối trông thấy ba mình hai mắt bỗng sáng rực, bởi vì cu cậu đã quét thấy mục tiêu của mình rồi.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn báo cáo trong tay Thủy An Lạc, hai đầu lông mày hơi nhíu lại: "Đây là cái gì?" Anh nhìn qua một lượt, thật hiếm mới thấy khi cô nghiêm túc viết gì đó liên quan tới thuật ngữ chuyên ngành thế này.
"Ôi má ơi!!!" Thủy An Lạc giật mình nhảy bắn lên, hết hồn nhìn Sở Ninh Dực không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào gương mặt của Thủy An Lạc, khóe miệng khẽ cong lên, chỉ trong một buổi chiều thôi mà anh đã bị cô xoay vòng vòng đến chóng cả mặt.
"Anh, sao anh lại..." Sao lại về nhanh thế?
Theo như bình thường thì lúc này tâm trạng không tốt, chẳng phải anh sẽ đi uống rượu suốt đêm sao? Nhưng sao trên người anh lại chẳng thấy tí mùi rượu nào vậy?
Thủy An Lạc nhịn không được bĩu môi, quả nhiên cô vẫn chẳng đủ tư cách khiến anh phải đi chuốc say bản thân vì mình.
"Không phải là đã đi rồi à?" Sở Ninh Dực một tay đỡ con, Tiểu Bảo Bối lúc này đang khẽ nhoài người lên vai ba rồi dần chìm vào giấc ngủ, âm thanh Sở Ninh Dực lúc này lộ ra chút dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát giác.
Thủy An Lạc đang bực tức, tất nhiên cũng không nghe ra sự dịu dàng đó.
"Anh muốn tôi đi để giữ chỗ cho Viên Giai Di chứ gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không đi đấy." Thủy An Lạc nói rồi, ngạo nghễ ngẩng đầu lên nhìn Sở Ninh Dực, có lẽ cô sợ anh sẽ nói ra điều gì đó khó nghe nên mới giành thế chủ động trước.
Thấy Thủy An Lạc lại xù lông lên như con nhím nhỏ, trong ánh mắt ngạo nghễ kia lại còn mang theo chút dè chừng thì Sở Ninh Dực thừa nhận, lần này anh thua thật rồi, thua trong tay cô nhóc này.
Thủy An Lạc thấy anh vẫn mãi chẳng chịu mở miệng, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Cô không nhịn được rùng mình một cái, cô đã mặt dày quay về thế này rồi, chắc Sở Ninh Dực sẽ không thật sự lại đuổi cô đi nữa chứ.
"Thủy An Lạc, chúng ta thử đi, bắt đầu từ... thử yêu nhau ấy." Sở Ninh Dực mở miệng nói.
Thủy An Lạc hơn chấn động, thị lực của cô trong bóng tối không tốt bằng Sở Ninh Dực, thế nên lúc này cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh được, nhưng chỉ một câu nói kia thôi cũng đủ để khiến cô kinh hãi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...