Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc ngồi ở bồn cầu rất lâu, mãi đến khi chân không còn quá đau như trước thì mới đứng dậy tắm rửa.
Cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng được khép lại, cô hoàn toàn không hề hay biết.
Hai tay của Sở Ninh Dực siết lại thật chặt, tựa như đang cố nhẫn nhịn cảm giác đau đớn đến cùng cực. Trước đây khi bị thương anh cũng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến vậy, cho dù là lần bị nổ suýt chết thì cũng không đau như thế.
Lúc Thủy An Lạc bước ra, Sở Ninh Dực đang nằm trên sofa, có vẻ như đang ngủ.
Thủy An Lạc cẩn thận bước ra rồi ngồi xuống bên cạnh ghế. Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh: “Anh nhất định có thể đứng lên mà, nhất định là thế!”
Thủy An Lạc tựa đầu vào lồng ngực anh, bàn tay nắm lấy tay anh thật chặt.
Sở Ninh Dực trở tay ôm lấy eo của cô rồi mạnh mẽ kéo người lên sofa, để cô nằm lên ngực mình.
“Ơ, anh không ngủ à?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, thế nhưng cô lại phát hiện người nằm bên dưới mình không hề mở mắt ra. Thủy An Lạc hơi bĩu môi rồi lấy tay nghịch hàng lông mi của anh: “Này, da của anh đẹp hơn em, lông mi dài hơn em, mắt to hơn em, ngay cả miệng cũng đẹp hơn em!” Thủy An Lạc vừa nói lại vừa như không phục mà hôn mạnh anh một cái.
“Chát...”
Sở Ninh Dực tét một cái lên cái mông tròn tròn của cô: “Ngủ!”
“Giọng của anh bị làm sao thế? Bị cảm à?” Thủy An Lạc nghe giọng mũi nghèn nghẹn của anh thì vội vàng vươn tay sờ trán của Sở Ninh Dực, thế nhưng lại bị Sở Ninh Dực nắm tay.
Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng đàng hoàng trở lại, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh mà ngủ.
Mãi đến khi Thủy An Lạc nhắm mắt lại rồi, Sở Ninh Dực mới mở ra đôi mắt đã hơi đỏ lên của mình.
“Anh hối hận.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng, thanh âm này vang lên trong phòng bệnh cực kỳ rõ ràng.
Thủy An Lạc sửng sốt rồi mở mắt ra, đôi mắt to tròn có chút mê man của cô nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực: “Anh hối hận cái gì?”
“Hối hận vì đã kéo em vào thế giới của anh!” Sở Ninh Dực nói rồi duỗi tay nắm lấy đùi phải của cô, thế nhưng anh không dùng một chút lực nào.
Đại não của Thủy An Lạc nổ ầm một tiếng, lập tức trở nên trống rỗng.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Anh ấy biết rồi? Sao anh ấy lại biết được?
Thế nhưng cô suy nghĩ một hồi lại cảm thấy không đúng, mấu chốt không phải là vấn đề này!
Anh nói, anh hối hận!
Vậy nên đầu óc trống rỗng của Thủy An Lạc lập tức biến thành một biển lửa.
“Thì sao?” Thủy An Lạc nắm chặt hai tay của mình rồi dùng ánh mắt có vẻ như bình tĩnh nhìn anh.
Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ kéo lên, nhưng không nói ra bất cứ điều gì.
Trước đây anh nói là, cho dù hối hận anh cũng không buông tay cô.
Thế nhưng lần này, anh lại muốn chùn chân.
Ngay tại khoảnh khắc trông thấy chân của cô, Sở Ninh Dực đã không chịu nổi cái cảm giác đau đớn không chỉ đơn giản như xé nát tim gan ấy.
“Nếu trước đây em không kết hôn với anh, thì có lẽ bây giờ em cũng là mẹ của ba đứa trẻ, có một người chồng thương yêu em, làm một thành viên trong tiểu đội đi sớm về trễ. Em sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, không cần lo lắng trên đường đi làm sẽ có người bắt cóc em, chồng của em có về muộn cũng sẽ gọi một cú điện thoại để báo cho em rằng chồng của em đang tăng ca, chứ không phải bỗng dưng biến mất không một lý do, may mắn sống sót trở về cũng chỉ cho em được bốn chữ cơ mật quốc gia để làm câu trả lời.” Thanh âm của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng như thể đang vẽ lên một tương lai tươi đẹp cho cô.
Thủy An Lạc nghe anh nói vậy thì cả người run lẩy bẩy, vì tức.
Thủy An Lạc đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó nhìn chòng chọc vào người đang nằm trên sofa.
“Trong lòng anh em chỉ là một người như vậy thôi hả?” Thanh âm của Thủy An Lạc rất lạnh, thế nhưng sự run rẩy trong đó cũng rất rõ ràng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...