Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn hai nhóc con đang đi vào phòng tắm.
Cô có thể giúp anh Sở đi vệ sinh là bởi vì cô với anh đã có đến ba đứa nhóc rồi, thế nhưng sức chiến đấu của con trai cô quá mạnh mẽ, còn chưa đến ba tuổi đã có thể khiến con gái nhà người ta vào nhà vệ sinh với mình rồi.
“Í, sao của cậu lại không giống với của tôi vậy?” Giọng của Tiểu Bất Điểm vang lên.
“Ngu ngốc, bởi vì cậu là con gái!” Bánh Bao Rau khinh thường nói, nhóc đương nhiên là biết, bởi vì nhóc thường xuyên tắm với em gái cho nên đã biết không giống nhau từ lâu rồi.
“Của cậu trông lạ ghê.” Cái giọng nghe càng kỳ quặc hơn.
“A... Cậu làm cái gì thế hả? Mẹ tôi bảo rồi, không được để ai động vào đây hết!” Âm thanh kỳ quái của Bánh Bao Rau vang lên.
Thủy An Lạc lập tức run lên một cái, sao cô nghe mấy câu này mà thấy kích thích quá vậy!
“Thật nhỏ mọn, chạm một tí thì có sao đâu chứ, cậu cũng có thể chạm vào của tôi mà!” Tiểu Bất Điểm bày tỏ sự khinh bỉ đối với sự ngạc nhiên của Bánh Bao Rau.
Thủy An Lạc nghe không nổi nữa liền vội vàng dậy khỏi sofa rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm, sau đó kéo cái quần của con trai nhà mình lên rồi bế nhóc vào lòng: “Được rồi được rồi, ở đây để mẹ dọn cho.” Một mình Bánh Bao Rau không thể tự trèo lên bồn cầu được cho nên nhóc xè xè vào cái bô nhỏ.
Bánh Bao Rau bị cô nhóc ngốc nghếch kia làm cho tức chết nên không thèm để ý đến Tiểu Bất Điểm nữa.
Tiểu Bất Điểm theo ra rồi chạy đến bên giường nhìn ai kia vừa mới nằm xuống, vẫn còn tốt chán: “Mẹ nuôi, tại sao chỗ đi xè xè của cậu ấy lại ở ngoài vậy ạ?”
Thủy An Lạc nghe vậy liền cảm thấy bối rối không thôi.
“Tiểu Bất Điểm, con trai và con gái không giống nhau, chỗ đi vệ sinh tuyệt đối không thể để khác nhìn thấy hay sờ vào, cũng không được nhìn hay sờ của người khác, con biết chưa?” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bất Điểm ngồi lên chân mình rồi nghiêm túc nói.
“Con cũng để cho cậu ấy sờ mà, cần gì phải ki bo như thế, cũng có đẹp đâu!” Tiểu Bất Điểm tiếp tục nói.
Thủy An Lạc dở khóc dở cười, con trai cô còn chưa kịp lớn đã bị vợ khinh bỉ rồi đấy hả?
“Tiểu Bất Điểm, con phải nhớ kỹ lời của mẹ nuôi, con tuyệt đối không được làm chuyện như vậy nữa biết chưa? Muốn làm cũng chỉ có thể làm làm với người chồng sau này của con thôi.” Thủy An Lạc tiếp tục nghiêm túc nói.
“Vậy cậu ấy làm chồng con là được rồi!” Tiểu Bất Điểm vô tư nói.
Tiểu Bất Điểm vừa dứt lời thì cả phòng bệnh liền rơi vào trạng thái ngượng ngùng.
Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng rồi dời mắt đi.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, bé con này cầu hôn khí phách thật đấy.
Bánh Bao Rau đột nhiên ngồi dậy rồi hung hăng trừng mắt với Tiểu Bất Điểm: “Ai thèm cưới cậu hả?”
“Tôi có bắt cậu lấy tôi đâu?” Tiểu Bất Điểm bị từ chối thì cũng cãi lại, bé vừa dìu cậu ta đi vệ sinh đấy nhé.
Thủy An Lạc khóc không nổi cười cũng không xong, hoang mang cực độ.
Thì ra Tiểu Bất Điểm vốn cũng đâu biết chồng là gì đâu.
Bánh Bao Rau cũng sửng sốt, cuối cùng nhóc quyết định không thèm chấp với con nhỏ ngu ngốc này nữa, dứt khoát nằm xuống.
Tiểu Bất Điểm có chút hụt hẫng, rõ ràng bé đã xin lỗi như thế rồi mà sao Bánh Bao Rau vẫn không chịu đế ý đến bé vậy.
“Tôi đã không đi Vân Nam với ba tôi nữa rồi, sao cậu vẫn giận dai thế hả?” Tiểu Bất Điểm tủi thân nói. Hôm nay ba phải đi rồi, vậy mà bé vì muốn đi xin lỗi nên phải tách ba ra, từ bỏ chuyện tới Vân Nam đấy.
Thủy An Lạc đưa tay xoa đầu Tiểu Bất Điểm rồi lại nhìn Bánh Bao Rau đang quay lưng lại. Hai đứa nhóc này tính thù nhau luôn đấy hả?
Đến giữa trưa, thuốc tê hết tác dụng khiến Bánh Bao Rau đau đến mức khóc hu hu trong lòng Thủy An Lạc, chỉ có điều tiếng khóc không lớn lắm.
Tiểu Bất Điểm cuống lên cứ đi tới đi lui mãi trong phòng bệnh, thậm chí còn đặc biệt hỏi bác bác sĩ xem có cách nào để Bánh Bao Rau hết đau không. Bánh Bao Rau khóc đến mức khiến bé cũng muốn khóc theo luôn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...