“Em trai không sao, con đừng lo. Tan học ba sẽ bảo ông Sở đi đón con.” Sở Ninh Dực cự tuyệt, anh không cho rằng chuyện này có thể khiến con trai làm lỡ dở chuyện của mình.
Tiểu Bảo Bối thở dài, cũng không cự nự nữa.
Sở Ninh Dực đưa Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm tới. Tiểu Bất Điểm đã chuẩn bị xong từ sáng sớm, bé phải đi thỉnh tội.
Tuy bé không thích Bánh Bao Rau nhưng Bánh Bao Rau vì bé mà bị thương, nên bé cũng cảm thấy rất áy náy.
Lúc họ tới nơi thì Bánh Bao Rau đã tỉnh rồi, thuốc tê vẫn còn tác dụng nên lúc này nhóc cũng không thấy đau, chỉ có điều vẫn vùi người trong lòng mẹ trông rất tủi thân.
“Anh, anh ơi...” Cửa phòng bệnh mở ra, Bánh Bao Đậu đang ở cạnh ba chạy vào như bay, tới bên giường liền ghé lên chân mẹ muốn trèo lên, “Anh ơi, anh không sao chứ?”
Bánh Bao Rau thấy em gái lo lắng, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, thấy em sắp khóc vội nói: “Không được khóc.”
Tiểu Bất Điểm ghé vào giường, không hống hách như trước nữa, “Xin lỗi.” Không cần người lớn phải trách mắng bé, bé cũng tự biết xin lỗi rồi.
“Hừ...” Bánh Bao Rau kiểu ngạo không thèm đoái hoài đến bé, ai bảo bé đẩy nhóc mạnh thế chứ.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật một cái, nhìn điệu bộ kiêu căng của con trai mình.
Tiểu bất Điểm cao xấp xỉ cái giường nên lúc này cũng chỉ lộ ra mỗi cái đầu, “Tôi không cố tình đẩy cậu đâu.”
“Cậu đẩy mạnh thế, rõ ràng là cố tình.” Bánh Bao Rau hầm hừ, dù sao thì người bị thương cũng là nhóc mà.
“Em gái cũng xin lỗi con rồi, sao con còn kiểu cách thế?” Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ tủi thân của Tiểu Bất Điểm, không nhịn được đành phải lên tiếng.
“Con không chấp nhận.” Nếu là người khác, chắc Bánh Bao Rau cũng chỉ cười lạnh một cái rồi cho qua chuyện này.
Tiểu Bất Điểm mím chặt môi, có vẻ như đã có chút tức giận, nhưng lại giống như hơi phiền não.
“Bánh Bao Rau...”
“Vậy cậu muốn thế nào mới chịu tha lỗi cho tôi?” Tiểu Bất Điểm nói với vẻ rất thành ý.
Bánh Bao Rau kiêu căng quay đầu qua một bên, nhóc không tha thứ đấy.
Tiểu Bất Điểm thấy vậy liền chạy qua bên kia giường, “Xin lỗi mà.”
Bánh Bao Rau lại quay ngoắt đầu đi. Tiểu Bất Điểm lại chạy theo ánh mắt của nhóc, miệng vẫn xin lỗi suốt.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn trông thấy cảnh tượng này chỉ có một cảm giác, đó chính là, sấm chớp đùng đùng!
Rõ ràng Bánh Bao Rau sẽ không nhanh chóng tha thứ cho Tiểu Bất Điểm. Còn Tiểu Bất Điểm cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải khiến nhóc tha thứ cho mình bằng được.
Không phải chỉ cần cúi đầu thôi sao? Có gì to tát đâu chứ.
“Em về nghỉ đi, cả đêm không ngủ rồi.” Sở Ninh Dực nắm tay Thủy An Lạc nói, “Để anh ở đây trông cho.”
Thủy An Lạc lắc đầu, lát nữa thuốc tê hết tác dụng, Bánh Bao Rau sẽ bị đau nên cô không dám rời đi.
Còn Kiều Nhã Nguyễn thì vẫn về, vì Phong Phong sắp đi Vân Nam rồi, nên cô đành phải về.
Tiểu Bất Điểm quyết tâm phải được tha thứ thế nên thấy mẹ về cũng rất hào phóng vẫy tay, ý là, mẹ đi đi, cứ đi đi.
“Bánh Bao Rau, xin lỗi, tôi thật sự không phải cố tình đâu.” Tiểu Bất Điểm bĩu môi lần thứ N, nói.
Bánh Bao Rau lạnh lùng lườm bé một cái, gọi nhóc là bánh bao rau, xin lỗi mà chẳng thành ý gì cả, nhóc vẫn không chấp nhận đấy.
“Mẹ bảo cậu ta về đi, con không muốn nhìn thấy cậu ta.” Bánh Bao Rau rất kiêu căng, hơn nữa lại không phải kiêu căng kiểu kín đáo như Sở Ninh Dực mà tỏ rõ ra mặt luôn.
Thủy An Lạc đặt nhóc lên giường, đứng dậy day day trán, “Mẹ không được ngủ cả đêm rồi, buồn ngủ lắm, mẹ ngủ một lát đã nhé.” Thủy An Lạc nói rồi đi qua giường kéo sofa ra nằm.
Trận chiến này, cô không tham gia đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...