Sở Ninh Dực cũng không khuyên tiếp nữa, những gì có thể nói anh đều đã nói cả rồi.
Bánh Bao Đậu từ từ tỉnh lại, hai mắt vẫn còn hơi đỏ, “Anh đâu ạ?”
Sở Ninh Dực cúi xuống hôn lên đầu con gái, “Anh vẫn đang ở bệnh viện, chờ mai ba đưa con đi thăm anh nhé.”
Bánh Bao Đậu bĩu môi, lại bắt đầu lau nước mắt. Bé chưa từng thấy anh bị thương nặng như thế bao giờ cả.
“Ba ơi, con sợ.” Bánh Bao Đậu tủi thân nói, “Anh chảy nhiều máu lắm.”
“Không sợ, có ba ở đây mà.” Sở Ninh Dực ôm chặt lấy con gái, khẽ vỗ về bé con.
Sở Ninh Dực dỗ con gái xong lại nhìn Mân Hinh, căn phòng gần như bị nỗi thê lương thay thế.
Dù anh có đi lên được vị trí đó, anh cũng không thể bảo vệ được Mân Hinh, trừ khi chết đi.
“Đợi chuyện này kết thúc rồi, để "Mân Hinh" biến mất đi.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.
Mân Hinh ngẩng phắt đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi, “Anh.”
Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào mắt cô, “Để diệt trừ từng cái u ác tính, hy sinh là điều bắt buộc, nếu đã vậy thì để "Mân Hinh" hoàn toàn biến mất đi.”
“Ý của anh Cả là?” Chết giả, hay là?
“Trong vòng ba năm, cô không được xuất hiện trước mặt An Phong Dương. Ba năm sau, dù có xuất hiện, cô cũng sẽ không còn là Mân Hinh nữa, cô có làm được không?”
Ba năm?
Mân Hinh cúi đầu nhìn cô con gái đang ngủ, bắt đầu từ năm sau, trong vòng ba năm, con gái cô cũng lên bảy tuổi, lên tiểu học rồi.
Nhưng ba năm để đổi lấy yên ổn cả đời, đổi lấy ánh sáng một đời, đáng không?
“Vẫn còn thời gian, cô có thể từ từ cân nhắc, nhưng chuyện này không được nói cho An Phong Dương biết.” Sở Ninh Dực cũng không cưỡng cầu. Đây là chuyện mà anh có thể nghĩ ra được, cũng là cách duy nhất để cô có thể được giải thoát hoàn toàn.
Mân Hinh sờ lên gương mặt mình, dưới ánh đèn đã có chút tái nhợt.
“Anh Cả, anh có từng nghĩ tới chuyện bỏ đi không?” Mân Hinh cất tiếng hỏi.
“Bỏ đi?” Sở Ninh Dực khẽ cong môi, “Đứng ở nơi cao nhất, có chết cũng không đi được.” Thế nên anh đã chấp nhận số phận từ lâu rồi. Có điều, đứng ở nơi cao nhất, cũng không phải ai cũng dám động tới anh.
Thế nên anh sống thoải mái tự do hơn kiểu như Mân Hinh nhiều.
Sống ở nơi thấp nhất, không ai thèm đoái hoài đến bạn, sống ở nơi cao nhất, không ai dám đả động tới bạn.
Đó chính là xã hội, là quy tắc của thế giới này.
Còn Mân Hinh, sống ở tầng giữa xã hội, kẻ dưới thì muốn kéo cô xuống, kẻ trên thì muốn lấy mạng cô.
Mân Hinh không trả lời lại anh ngay.
An Phong Dương và Phong Phong đưa Tiểu Bảo Bối về, còn Thủy An Lạc vẫn chưa về nên Kiều Nhã Nguyễn ở lại với cô.
Sau khi An Phong Dương thuật lại tình hình cho Sở Ninh Dực biết liền bảo Mân Hinh đưa con về, để anh ở lại chăm sóc cho Sở Ninh Dực.
Mắt Mân Hinh đỏ lên, thân là một người chồng tất nhiên An Phong Dương không hề bỏ lỡ chuyện này.
Phong Phong đè tay lên vai Sở Ninh Dực, “Sở Đại, thật xin lỗi.”
“Nói xong rồi thì biến đi, thấy cậu là tôi phiền.” Sở Ninh Dực cau mày.
Phong Phong biết, cái Sở Ninh Dực thấy phiền là lời xin lỗi của anh, chứ không phải là chuyện của lũ trẻ.
Phong Phong đưa Tiểu Bất Điểm về nhà. Tiểu Bảo Bối ngồi trên sofa vẫn một mực cúi đầu.
“Con cũng lên nhà ngủ đi, chuyện có gì đâu mà làm như trời sập xuống thế.” Sở Ninh Dực nhìn con trai rồi mắng, có điều cũng không lớn giọng.
Tiểu Bảo Bối hơi hé miệng, muốn cãi lại gì đó nhưng cuối cùng vẫn không tình nguyện đứng dậy, “Ba ngủ ngon, chú ba ngủ ngon.” Ba đúng là chẳng dịu dàng gì cả, mẹ còn ôm nhóc an ủi hồi lâu đấy.
Haiz, quả nhiên vẫn chẳng trông chờ gì vào ba được.
Phòng khách nhanh chóng yên tĩnh trở lại. An Phong Dương muốn bế Bánh Bao Đậu đi, Sở Ninh Dực không cho. Hôm nay Bánh Bao Đậu bị hoảng sợ, lát nữa mở mắt ra không thấy anh là sẽ quấy.
“Tôi còn cần người chăm sóc nữa à? Coi tôi là kẻ tàn tật thật rồi chắc?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...