Thủy An Lạc bĩu môi, cầm sách lên đọc tiếp.
Nói đỡ cho cô, cũng không thay đổi được sự thực sáng nay hắn nói cô là người giúp việc đâu.
“Gã biên kịch này cũng lợi hại thật đấy, Hoa nở trong mây, Nha hoàn Kim bài gì đó đều do hắn làm biên kịch cả kìa, năm ngoái không phải hot ầm ầm à, chỉ số người xem cao ngất ngưởng không giảm luôn.”
Thủy An Lạc lại chẳng có hứng thú nghe mấy chuyện này.
“Hình như hắn rất thích thanh mai trúc mã thì phải.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng.
“Nói đến thanh mai trúc mã, ông đây cũng có nhé.” Thủy An Lạc liếc Kiều Nhã Nguyễn một cái.
“Cái đứa ngồi cùng bàn với mày ấy hả, đến cả tên người ta cũng không nhớ được, ngồi cùng bàn hẳn một năm cơ mà? Bị nó hại cho đến giờ tiếng Anh còn chưa qua, còn không biết xấu hổ nhận là thanh mai trúc mã.” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ.
“Hồi đó còn nhỏ, ai mà nhớ nổi cậu ta tên gì chứ.” Thủy An Lạc nói, hơi gật đầu.” Mày nói xem, nếu như cậu ta không đi, Sở Ninh Dực có còn đất diễn không?”
“Em lại ngứa đòn đấy hả?” Giọng nói lạnh lùng của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, khiến Thủy An Lạc giật mình nhảy dựng khỏi sofa.
Kiều Nhã Nguyễn ngã ngửa xuống ghế, câu này mà cũng dám nói, lại còn bị bắt tại trận nữa chứ.
“Anh, sao anh về sớm thế?” Thủy An Lạc lắp ba lắp bắp hỏi, rõ ràng là đang chột dạ.
Bánh Bao Rau nhảy từ trên người Sở Ninh Dực xuống, không khỏi thở dài. Mẹ đúng là không thể cứu chữa nữa rồi, đã gần sáu giờ rồi mà còn sớm cái nỗi gì?
Chú Sở nín cười chào rồi về.
Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, vẫn nhìn qua chỗ khác mà không dám nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vẫn khá là để ý đến cậu bạn cùng bàn của cô.
Kiều Nhã Nguyễn cười xong liền dẫn Tiểu Bất Điểm về. Tối nay cô không định đi ăn cơm trực.
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn bỏ về, lòng mề đau nhức.
Tiểu Bảo Bối mở cửa đi vào, thấy Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bất Điểm lao ra ngoài như đi chạy nạn, “Mẹ nuôi?” Tiểu Bảo Bối gọi, nhíu mày đóng cửa lại, “Mẹ nuôi làm sao thế ạ?”
Nhưng mà hình như bầu không khí trong nhà cũng không được ổn cho lắm.
Bánh Bao Rau ôm tập tranh nhận chữ ba mua cho đặt vào giá sách nhỏ ở góc phòng, trên đó đều là tập tranh của nhóc hết.
Thủy An Lạc đứng cách Sở Ninh Dực thật xa, đề phòng nhìn anh.
“Mẹ, con đói rồi.” Bánh Bao Đậu đột nhiên nói, lúc chơi với Tiểu Bất Điểm không thấy gì, lúc này mới thấy đói ghê gớm.
Thủy An Lạc hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra mình chưa làm cơm tối. Cô vội vàng xoay người vào bếp, trốn được lúc nào hay lúc đó.
Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đêm nay anh sẽ tính sổ với cô sau.
Tiểu Bảo Bối bỏ cặp sách xuống, lại cầm lấy áo khoác của ba trèo lên ghế giúp ba treo lên móc áo.
“Em quen Cố Minh Hạo à?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
“Không quen.” Thủy An Lạc không hề suy nghĩ trả lời, “Không phải sáng nay mới gặp trong thang máy đấy sao? Nhưng mà lúc đó em không biết anh ta tên gì. Buổi chiều Lão Phật gia gặp anh ta, anh ta mới nói với nó.”
Thủy An Lạc vừa mở túi gạo mới ra, vừa nói.
Sáng nay mới gặp, cũng chính là người anh gặp ở dưới lầu hôm nay, đúng là trùng hợp, ngày đầu tiên đã gặp gần hết người bên anh rồi.
Ngón tay Sở Ninh Dực gõ gõ lên tay vịn, James đã bị hạ, người đứng sau tuyệt đối còn có sự chuẩn bị tiếp theo, lẽ nào chính là tên Cố Minh Hạo này?
“Em thật sự không quen hắn?” Sở Ninh Dực có vẻ như muốn xác nhận lại nên hỏi lại lần nữa.
Thủy An Lạc hung hăng quay lại, “Không quen, không quen, đã bảo là không quen rồi mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...