Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Việc này mà qua được hả? Con gái vẫn sống sờ sờ ở đó, lúc trước cô ấy vì chấp hành nhiệm vụ nên không bị điều tra, bây giờ không phải nhiệm vụ cũng kết thúc rồi sao?” Sư Hạ Dương cười nhạo một tiếng.

“Qua cầu rút ván!” Triệu Phi Phi bĩu môi nói.

“Nói gì thế hả?” Sư Hạ Dương thấp giọng mắng một tiếng.

Triệu Phi Phi vội vàng lắc đầu tỏ ý bản thân không nói cái gì cả: “Cô ấy bị lệnh cưỡng chế nghỉ sao ạ?”

“Cứ coi là vậy đi, chuyện này mà không có kết quả thì tạm thời không về được.” Sư Hạ Dương nói: “Mà cô hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”

“Đây chẳng phải vì tôi lo lắng cho cô ấy sao?” Triệu Phi Phi vội nói: “Lão đại, anh đi xin cũng không được hả? Cậu ấy nghỉ như vậy thì chuyện lên cấp cũng sẽ không được thuận lợi mất.”

“Đây là chuyện có thể xin được à?” Sư Hạ Dương nói rồi phất tay của mình: “Được rồi, không có việc gì thì quay về đi.”


Đôi mắt của Triệu Phi Phi khẽ giật, cuối cùng nhún vai: “Được rồi, nhưng mà Lão đại này, hôm nay anh đi đâu thế? Tôi nghe mấy bà chị nói anh đi tìm mẹ cho Niệm Niệm, còn là diễn viên nữa à?”

“Có phải hôm nay cô ngứa đòn quá rồi đúng không?” Sư Hạ Dương nói rồi vung tay muốn đánh xuống.

Triệu Phi Phi vội quay người bỏ chạy: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà, giận cái gì chứ?” Triệu Phi Phi chạy ra khỏi khu nhà nhưng tiếng vọng vẫn còn, sắc mặt cũng tối sầm xuống.

***

Dưới lầu khu căn hộ của Sở gia đang đậu một chiếc xe Rolls-Royce. Trong xe, một gã đàn ông đang cầm điếu xì gà đốt thuốc.

Tài xế đang nghe điện thoại, sau khi cúp máy liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông phía sau: “Boss, đã tra được, vì chuyện con gái mà Kiều Nhã Nguyễn bị Ban Kỷ luật hạ lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi tại nhà, tạm thời không thể về quân bộ.”

“Vậy à?” Người đàn ông kia nhàn nhạt nói, những vòng khói mờ ảo phảng phất xung quanh hắn ta.

“Bảo Hạ Lăng gần đây cẩn thận một chút, Kiều Nhã Nguyễn bị điều tra thật đúng lúc.” Hắn hừ lạnh rồi rít thêm một hơi xì gà.

“Nói là trước đây vẫn còn có nhiệm vụ cho nên chuyện này bị hoãn lại. Vốn nghĩ rằng Kiều Nhã Nguyễn có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ lấy công chuộc tội, không ngờ lại thất bại.”

“Đây là chuyện Sư Hạ Dương làm. Vì cấp dưới của mình mà Sư Hạ Dương cũng xem như đã dốc toàn lực rồi.” Hắn nói, hiển nhiên là tin cái lý do thoái thác này đến tám mươi phần trăm.


Dù sao thì như vậy rất phù hợp với tác phong của Sư Hạ Dương, càng chứng minh thêm rằng nhiệm vụ lần này của bọn họ quả thực đã thất bại.

Người đàn ông kia ném xì gà ra ngoài cửa rồi ngẩng đầu nhìn lầu hai mươi hai đã tắt đèn, sau đó kéo cửa xe lên: “Đi thôi.”

“Vậy còn James?”

“Người không còn giá trị lợi dụng nữa có giữ lại cũng chỉ có thêm một cái miệng có thể gây họa thôi.” Giọng điệu của hắn lạnh băng. Tài xế nghe vậy liền biết phải làm thế nào rồi.

Sở Ninh Dực, quả nhiên mày không khiến tao thất vọng, chúng ta tiếp tục chơi.

Hắn hơi nhếch miệng, cái nhếch đầy vẻ bắt buộc.

***

Sáu giờ sáng hôm sau, Thủy An Lạc đúng giờ tỉnh lại. Bởi vì trong đầu vẫn nhớ con trai phải đi học cho nên cô tỉnh lại còn sớm hơn cả đồng hồ.


Thủy An Lạc ngáp ngáp rồi phi vào phòng tắm.

Sở Ninh Dực cũng ngồi dậy nhìn cô gái như âm hồn kia.

“Em chịu khó một thời gian, thím Vu sắp về rồi.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc đang đánh răng, thấy anh nói như vậy thì ô lên một tiếng sau đó thò đầu ra bên ngooài: “Thím Vu sắp về rồi á?”

Nếu đó là sự thực thì Thủy An Lạc chỉ muốn hộ vạn tuế ba lần. Những ngày tháng không có thím Vu bên cạnh, có quỷ mới biết cô đã sống thế nào.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực gật đầu. Vì vẫn luôn luôn tin tưởng vào vị bán tiên này cho nên cô lập tức vực dậy tinh thần, chờ thím Vu trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui