Nhưng tại vì sao?
Chuyện về người cải tạo gen là Sở Ninh Dực nói với Phong Phong. Sau khi nghe xong, Phong Phong vẫn im lặng không hề lên tiếng.
Thủy An Lạc vào bếp rót nước cho họ. Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy đi theo cô.
Thủy An Lạc dựa vào tủ lạnh nhìn ra bên ngoài, “Anh zai này nhà mày thế này là sao?”
“Có quỷ mới biết.” Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy cốc nước uống rồi mới nói tiếp, “Dạo này bên mày vẫn ổn chứ? Chân Sở tổng vẫn thế à?”
Thủy An Lạc gật đầu, “Sáng nay tao liên hệ với Viện trưởng Viện Trung Y rồi, tao đang nghĩ đến chuyện châm cứu thử xem.”
“Châm cứu à, thế sao mày không liên hệ với vị viện trưởng gì đó của Viện Châm cứu và Xoa bóp ấy, không phải cô ấy là người đầu ngành trong nước sao?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.
“Tao liên hệ rồi, nhưng giờ cô ấy không ở thành phố A, bảo tao đi tìm vị Viện trưởng Mao kia.” Thủy An Lạc đáp lại.
“Đừng lo lắng nữa, không có hai chân anh Sở nhà mày vẫn xưng bá ở cái thành phố A này như thường thôi.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng an ủi cô.
Chuyện này thì Thủy An Lạc tin, dù gì thì anh Sở nhà cô cũng chỉ cần có cái đầu là được rồi.
Nhưng cô vẫn muốn Sở Ninh Dực đứng dậy được. Đây là chuyện duy nhất mà cô có thể làm, cũng là chuyện duy nhất mà cô có thể giỏi hơn Sở Ninh Dực.
“Phải rồi, Tân Nhạc chuyển nhà rồi, trước đó có nói chờ khi nào mày rảnh thì bọn mình tới nhà nó đấy.” Thủy An Lạc không muốn chắc tới chuyện này nữa liền đổi chủ đề.
“Ôi, thế là chia tay thật đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi, không biết là đang tiếc hay đồng tình, “Đàn anh đúng là một người đặc biệt, anh ấy thích mày, tao thích anh ấy, cuối cùng anh ấy lại lấy Tân Nhạc. Mấy đứa trong ký túc xá tụi mình đều bị anh ấy hại hết.”
“Người ta hại gì mày hả?” Thủy An Lạc xì một tiếng, “Nhưng tao cũng thấy tiếc cho Tân Nhạc, dù gì thì nó cũng thật sự có tình cảm với đàn anh mà.”
“Cũng còn cách nào nữa đâu? Đàn anh cũng không yêu nó mà, hồi ấy khi nó lựa chọn ở lại bên anh ấy cũng phải nghĩ tới rồi chứ. Nếu không chịu nổi, khi ấy đáng ra không nên ở bên nhau mới phải.” Kiều Nhã Nguyễn nói thật lòng.
“Nói thì nói thế, nhưng đó cũng là những lời khiến người khác tổn thương mà.” Thủy An Lạc nói xong rót nước đưa cốc cho Kiều Nhã Nguyễn, “Của chồng mày.”
Kiều Nhã Nguyễn cầm cốc nhìn Thủy An Lạc: “Loại người như mày không hiểu được đâu, yêu một người đàn ông đã yêu người khác, đã thế người kia lại còn là bạn tốt, chị em của mình, chậc chậc chậc, cảm giác đó, bức bối lắm đấy.”
Thủy An Lạc chớp mắt, “Cố tình nói cho tao nghe đấy hả?” Thủy An Lạc đá cô một cái, sau đó cầm cốc của Sở Ninh Dực đi ra.
Kiều Nhã Nguyễn cũng đi ra theo, đặt cốc nước xuống cạnh Phong Phong.
Sở Ninh Dực nhận lấy cốc nước Thủy An Lạc đưa cho, lại nắm lấy tay cô, “không có chuyện gì nữa thì về đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh hạ lệnh đuổi khách cũng hơi trực tiếp quá rồi đấy.
Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra, Sở tổng anh có ý gì vậy, chúng tôi cũng đâu có ăn cơm nhà anh đâu.
Phong Phong giật khóe miệng, kéo luôn Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, “Sở Đại, cậu đúng là đồ có vợ không cần anh em nữa.”
“Đừng có nói kiểu bản thiếu gia đây đã từng cần cậu như thế.”
Giọng Sở Ninh Dực nhàn nhạt, nhẹ bẫng.
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, mọi người đều im bặt.
Thủy An Lạc chớp mắt, rồi lại chớp mắt, không khỏi muốn vạch ngực anh ra xem anh Sở có phải bị người khác thay thế rồi không.
Phong Phong hộc máu, dứt khoát kéo vợ về luôn. Sở Đại điên rồi, chắc chắn là bị điên rồi.
Cửa nhà vừa đóng, Thủy An Lạc liền quay phắt lại vạch áo của Sở Ninh Dực lên.
“Này cô gái, giữa ban ngày ban mặt mà làm gì thế hả?” Sở Ninh Dực cười cười nắm lấy tay cô, “Không có gì đâu, nhìn họ anh thấy phiền thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...