“Thủ đoạn liên hồi của Sở tổng thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.” Bên kia là giọng nói quái gở của James.
Sở Ninh Dực khẽ vuốt mũi mình, “Có thể giúp anh Smith đây mở rộng tầm mắt, đó là vinh dự của tôi.”
“Không biết Sở tổng có thời gian không, chiều mai cùng ăn một bữa cơm, thế nào?” James không thèm để ý đến lòng tự tôn của mình, nói ra mục đích.
“Hai chân của tôi có chút bất tiện, chắc không nhận lời được.” Sở Ninh Dực cự tuyệt.
“Bữa trước không phải Sở tổng còn ra ngoài với Sở phu nhân đấy à? Sao đến bây giờ lại đi đứng bất tiện rồi? Hay là lần trước Sở tổng ra ngoài là vì có ý định gì đó?” James kích thích Sở Ninh Dực.
Anh dừng lại một lúc, giống như đang suy nghĩ lời hắn nói.
“Anh Smith nói gì tôi nghe không hiểu lắm. Nếu anh không chê Sở mỗ đi lại bất tiện, tôi cũng không câu nệ nữa, anh cứ chọn một nơi rồi báo cho Sở mỗ tôi là được.” Nói xong, Sở Ninh Dực cúp máy, đặt di động lên bàn.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người ngồi trong phòng khách, “James tìm anh à?”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, “Chỉ là một kẻ không đầu óc, không hiểu kẻ kia nhìn trúng hắn ta ở điểm nào?”
Thủy An Lạc cúi đầu cho bọn trẻ ăn cơm, thật tình muốn đáp lại một câu: Trong mắt anh, làm gì có ai có đầu óc?
Quả nhiên, sau khi Sở Ninh Dực nhận được điện thoại không lâu, thím Ngô cũng nhận được điện thoại, cũng bảo bà ấy chiều nay đi qua đó.
Thím Ngô cẩn trọng nhìn Sở Ninh Dực. Bà ấy hoàn toàn không biết hiện giờ con trai mình thế nào.
Sau khi suy nghĩ Sở Ninh Dực nói: “Chiều nay tôi sẽ cho người đưa con trai thím về trường học, thím chỉ cần dựa theo những gì tôi nói mà làm là được.”
Thím Ngô không ngừng gật đầu, thiếu gia đã lên tiếng thì nhất định là có thể làm được.
Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau ăn cơm xong liền tự mình đi chơi. Thủy An Lạc đứng dậy, thím Ngô bước qua dọn bàn.
“Vậy mai em đưa con về nhà lớn bên kia nhé?” Hai người họ và thím Ngô đều không ở nhà, bọn trẻ không thể ở nhà một mình được.
Sở Ninh Dực gật đầu, vẫn đang suy tư.
Một khi anh đối phó với James, người phía sau nhất định sẽ dùng thủ đoạn khác để kiềm chế anh.
Nhưng nếu anh không tự mình ra tay, kẻ đứng sau đó sẽ hoài nghi, dù sao James đã đi một nước cờ tệ như vậy, anh không nhìn ra mới là giả.
Mà vấn đề Sở Ninh Dực đang suy nghĩ, cũng chính là vấn đề mà kẻ đó đang nghĩ.
Vườn trường thứ bảy rất yên tĩnh, một người đàn ông đứng bên song cửa nhìn khuôn viên vắng lặng bên ngoài, trái lại cảm thấy có chút mất mát.
“Boss, nếu James đang tự tìm đường chết, tại sao ngài không ngăn cản?” Người đứng sau khó hiểu mở miệng hỏi.
Người đàn ông kia xoay người bước về phía sofa, “Tôi không tin A Sơ được.”
“A Sơ đã lấy được số liệu về, ba lão già kia cũng đã chết rồi, tin tức từ quân đội chuyển tới cũng là nhiệm vụ thất bại.”
“Nếu Sở Ninh Dực không ra tay thì chắc chắn là có vấn đề.” Gã nói, bưng ly rượu trên tay lên, “Tất cả, phải chờ đến ngày mai.”
Người đứng bên cạnh hắn không nói gì nữa, bởi vì gã biết, nếu mình tiếp tục hỏi cũng chỉ khiến Boss trở nên tức giận thêm thôi.
Hai tròng mắt sắc bén của người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào một nơi vô danh.
“Biết tại sao tôi lại chọn hành động tại thành phố A này không?” Người đàn ông kia lại tự mình mở miệng trước.
“Sở Ninh Dực rất đáng để khiêu chiến.”
“Không, tổ chức tình báo ở nước R và nước Z còn đáng để khiêu chiến hơn, chỉ là thành phố A này rất thú vị mà thôi.” Nói rồi, hắn trút rượu vang xuống, sau đó ném chiếc ly trong tay xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...