Cặp mắt to của Thủy An Lạc sáng bling bling, rõ ràng đã bị anh xã nhà mình ghẹo đến không trụ nổi.
Động lực kiếm tiền của anh là... cho vợ tiêu.
Gốc rễ chỉ số thông minh của anh... là để giải quyết phiền toái cho vợ.
“Anh Sở.” Thủy An Lạc xoay người ngồi lên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ Sở Ninh Dực, cặp mắt to long lanh tràn ngập sự cảm động.
Sở Ninh Dực không bao giờ chịu nổi dáng vẻ tủi thân này của cô, chỉ khiến anh muốn bắt nạt cô thêm mà thôi.
Cho nên, Sở Ninh Dực tự thân vận động, hôn lên môi cô, hơn nữa không ngừng tiến sâu.
Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng, không đẩy anh ra, trái lại còn đáp lại anh.
Bàn tay to của Sở Ninh Dực luồn vào trong lớp áo lông trắng của cô, một tay đẩy móc cài sau lưng ra, ngón tay từ sau lưng từ từ di chuyển về phía trước.
“Ai da, mẹ ơi...”
Tiếng kêu của Bánh Bao Đậu đột nhiên vang lên, khiến Thủy An Lạc cả kinh nhảy khỏi đùi Sở Ninh Dực, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân Sở Ninh Dực, cô lại vội vàng cầm lấy gối ôm ném qua.
Sở Ninh Dực hự một tiếng, cô dám ném thật, không sợ ném hỏng luôn à?
Bánh Bao Đậu giơ tay che mắt, nhưng ngón tay lại tách ra, cặp mắt to tròn đang lén lén liếc ba mẹ.
Thủy An Lạc ho nhẹ một tiếng, vội vàng đi vào phòng trong, chốt áo lót của cô vẫn đang bị cởi, may mà mặc áo lông cừu nên không nhìn ra, nếu không cô thực sự sẽ mất mặt chết mất.
Sở Ninh Dực ổn định lại tâm trạng của mình, dù sao con gái cũng đang ở đây, dù có lòng dạ gì cũng bị quét sạch cả rồi.
Bánh Bao Đậu còn đang che mắt mình quang minh chính đại nhìn lén.
Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lăn xe lăn qua, “Lại đây.”
“Hí hí...” Bánh Bao Đậu cười khanh khách, cặp chân ngắn nhanh chóng chạy tới bên cạnh ba mình, thân hình nhỏ xinh nhanh nhẹn bò lên, học cách mẹ mình vừa ngồi, ngồi xuống.
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên, sau này phải tiết chế lại, khả năng học hỏi của trẻ con quá là mạnh mẽ.
Chủ yếu là, ánh mắt kia của vợ anh, khiến anh nhất thời không thể kiềm chế được.
“Không phải con đang ngủ à?” Sở Ninh Dực hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con gái, ai ngờ Bánh Bao Đậu lại hôn lên miệng ba mình.
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc đứng ở cửa phòng ngủ, giơ tay gãi chóp mũi.
“Ba mẹ thơm như thế này mà.” Bánh Bao Đậu tỏ ra đương nhiên nói.
Sở Ninh Dực thấp giọng ho khan một tiếng, may mà vừa nãy Thủy An Lạc đưa lưng về phía con bé, không để nó nhìn thấy động tác khác.
“Ba làm sao thế, khó chịu ở đâu ạ?” Bánh Bao Đậu lo lắng, cất tiếng hỏi.
“Không sao, con đói chưa? Đi nấu cơm với mẹ đi.” Sở Ninh Dực ôm thân mình nhỏ bé của cô bé giao cho Thủy An Lạc.
Cô đón lấy Bánh Bao Đậu, ngấm ngầm trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cũng rất oan ức, ai mà biết con gái đột nhiên đi xuống chứ.
Quả nhiên, cha mẹ có con nhỏ trong nhà, tuyệt đối không thể xằng bậy, phòng khách, sofa, phòng bếp gì đó đều dẹp hết đi, ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ là được.
“Ba, chào buổi sáng.” Bánh Bao Rau ngủ được một giấc, lúc này đang mặc áo ngủ, ngáp ngáp vịn vào cầu thang đi xuống.
Cảm xúc khi bị con gái hù dọa đã sớm ổn định lại. Anh nhìn con trai khẽ gật đầu. Con trai cả của anh hôm nay thật kỳ lạ, không đi học, đến bây giờ còn chưa dậy.
Bánh Bao Rau lờ đờ bước vào bếp tìm mẹ. Sở Ninh Dực nhìn cậu nhóc đi rồi mới cầm lấy điện thoại trên bàn lên nghe, “Alô...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...