Sở Ninh Dực hơi nhướng mày: “Cô ta đâu rồi?”
“Em nhắc đến vụ án Viễn Tường phát nổ năm đó, cô ta liền chạy mất rồi.” Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống giường, sau đó vén chăn lên gõ mấy cái lên chân anh, “Vẫn không có cảm giác gì à?”
Sở Ninh Dực lắc đầu, vươn tay cầm lấy tay cô, “Đừng nhắc đến chuyện này vội, gọi thím Ngô lại đây.”
“Vâng.” Thủy An Lạc hiếu kỳ đáp lời, lại đứng dậy đi ra ngoài.
Thủy An Kiều xuống lầu, run lẩy bẩy ngồi vào xe. Bên trong, James đang ngồi.
“Thủy An Lạc đã thừa nhận việc cô ta gài bẫy hãm hại tôi rồi, mụ người hầu kia đã nghe rõ ràng.”
“Tốt.” James nói, vươn tay chạm đến gò má của Thủy An Kiều. Cô ta tự động lùi lại phía sau một bước, “Đừng sợ, chỉ cần sau này em đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, em vẫn có thể yên ổn làm một bà chủ giàu có.”
Nói xong, ánh mắt của James lộ ra vẻ âm độc.
Thủy An Lạc gọi thím Ngô xong liền cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu Thủy An Kiều đến là để cầu xin cứu mạng, sao có thể bỏ đi nhẹ nhàng như vậy được?
Mà câu tiếp theo của Sở Ninh Dực cũng chứng tỏ suy nghĩ của cô là đúng.
“Thím Ngô, bà ở Sở gia cũng lâu rồi đúng không?” Sở Ninh Dực ung dung hỏi.
Thím Ngô run bắn lên một cái, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, khoảng sáu năm ạ.”
“Sáu năm, cũng lâu đấy.” Sở Ninh Dực vẫn hời hợt nói, “Sở gia đối xử với bà thế nào?”
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân đều rất tốt với tôi.” Giọng nói của thím Ngô lại càng run hơn.
Quả thực, làm người hầu cho nhà giàu, rất ít nơi giống như Sở gia, ít khi trách móc nặng nề kẻ dưới, hơn nữa tiền lương còn cao, mỗi tháng lại còn có ba đến năm ngày nghỉ.
“Con trai thím Ngô năm nay vừa mới lên năm nhất đại học đúng không nhỉ, nghe nói còn học trong một trường có danh tiếng, đó là chuyện tốt.” Sở Ninh Dực vừa nói xong, thím Ngô đã phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Thiếu gia, thiếu gia, không phải tôi cố ý, những kẻ đó bắt con tôi. Tôi không còn cách nào mới phải làm như vậy. Tôi không cố ý hại cậu chủ bị ngã, cũng không có ý hại thiếu gia đâu.” Thím Ngô nói, nước mắt chảy ròng ròng.
Dù sao cũng không phải là người xấu thật, cho nên đối mặt với tình huống này, đối diện với sự trách móc nặng nề của lương tâm, bà ấy vẫn không thể giấu giếm được.
“Thím Ngô, thím đứng dậy đi.” Sở Ninh Dực thở dài nói, “Chuyện như thế này, thím nên nói với tôi trước.”
“Nhưng bọn họ...”
“Bọn họ bắt con trai thím, thím nghĩ là thím nghe lời chúng rồi, chúng sẽ thả con trai thím ra sao?” Giọng của Sở Ninh Dực trở nên nghiêm nghị hơn.
Thân thể thím Ngô run lên một cái, nước mắt liên tục tuôn rơi.
“Bọn họ nói, chỉ cần lần này tôi đứng ra làm chứng cô cậu gài bẫy hãm hại cô Thủy thì sẽ thả con tôi ra.” Thím Ngô run rẩy nói.
“Làm chứng?” Thủy An Lạc nhíu mày, “Làm chứng gì?”
Thím Ngô dè dặt lấy chiếc bút ghi âm trong túi mình ra, sau đó đặt bên cạnh Sở Ninh Dực, bên trong có câu nói mà Thủy An Lạc vừa nói lúc nãy.
“Đệch...” Thủy An Lạc mở miệng chửi bậy, xoay người định đi tìm Thủy An Kiều, má nó, cái gì cũng có bẫy hết, có thể chơi nhau một cách vui vẻ không hả?
“Đứng lại.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Bây giờ em có xuống thì cô ta cũng đi rồi.”
“Nhưng mà...”
“Sự thực chứng minh, trước những kẻ vĩnh viễn không biết hối cải, em phải nhớ kỹ, cho dù em không phải là một kẻ câm điếc thì cũng phải là một kẻ lừa đảo miệng đầy dối trá.” Chỉ có vậy mới không bị ngươi ta lợi dụng. Vợ anh, suy cho cùng vẫn còn quá ngây thơ.
“Thế nhưng...” Thủy An Lạc thực sự đúng là không ngờ tới, đến lúc này rồi mà Thủy An Kiều vẫn gạt cô được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...