Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc với Mân Hinh đang nói chuyện trước cửa nhà Mân Hinh. lúc thang máy mở ra, bọn họ cũng vô thức quay đầy lại nhìn theo bản năng, sau đó thì câm nín.
Kiều Nhã Nguyễn cũng giật mình liền vội vàng đẩy Phong Phong ra, sau đó chỉnh lại mái tóc của mình rồi mới đi ra ngoài.
Phong Phong nhỏ giọng chửi một tiếng rồi cởi áo ra che phía trước của mình, dù sao...
Không thể nói, không nói được.
Thủy An Lạc cười ha hả: “Chuyện đó, không có việc gì đâu, em chỉ muốn bảo chị rằng tối nay để Miên Miên ở nhà em ăn cơm tối thôi, em về trước đây!” Thủy An Lạc nói xong liền bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, phi thẳng vào cửa nhà mình.
Mân Hinh khẽ ngẩng đầu lên rồi mỉm cười một cái, thế nhưng tốc độ xoay người vào của cô cũng cực nhanh.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong: “...”
Mất mặt quá, thật sự mất mặt quá đi mất thôi.
Hai người này chém gió ở đâu chả được, sao cứ phải đứng chém gió ở chỗ này chứ hả?
Suy nghĩ của hai người họ lại hoàn toàn khác nhau.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn Phong Phong một cách hung tợn, sau đó xoay người bỏ đi.
Phong Phong cuống cuồng đuổi theo: “Bà xã à, đây là chuyện ngoài ý muốn mà!”
Phong Phong đi theo Kiều Nhã Nguyễn vào nhà rồi đóng cửa lại. Anh tính phải giải quyết xong vấn đề cá nhân đã rồi mới đón con gái về nhà.
Thủy An Lạc vào nhà rồi vẫn còn vỗ vỗ lồng ngực của mình. Ảnh đế quả nhiên là phóng khoáng, trong thang máy mà lại dám làm mấy chuyện như vậy.
Sở Ninh Dực đang ngồi trên xe lăn đọc sách. Mấy đứa trẻ ở trong phòng khách chơi thì chơi, mà làm bài tập thì làm, thế nhưng cũng tính là náo nhiệt.
“Làm sao thế?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn vợ ngốc đang vỗ vỗ ngực, có vẻ như là bị giật mình.
Thủy An Lạc lắc đầu, cười ngu ngốc.
Việc này có muốn nói cũng phải nói vào lúc không có bọn trẻ.
“Aaa... anh đã nói em bao nhiêu lần rồi! Một cộng một sao có thể bằng một được hả?” Tiểu Bảo Bối bất lực ghé vào bàn nhìn chữ số một xiên xiên vẹo vẹo của Tiểu Miên Miên. Ai đó mau đến thu phục em ấy đi!
Tiểu Miên Miên chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn nhóc, hoàn toàn không cảm thấy bé làm sai gì cả.
“Một ba cộng thêm một mẹ nè, bằng một Miên Miên này!” Tiểu Miên Miên nói với giọng giòn tan.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực cúi đầu giả bộ ho nhẹ một tiếng.
Khá lắm, không hề sai.
Tiểu Bảo Bối hoàn toàn bị đánh bại: “Vậy sao em không nói một cộng một bằng ba luôn đi!” Nhà nhóc còn có ba đứa con đây này!
Tiểu Miên Miên nhíu mày nhìn Tiểu Bảo Bối, rồi lại nhìn Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau, cuối cùng hiểu rõ rồi ồ lên một tiếng: “Em biết rồi!”
Tiểu Miên Miên cười tít mắt tẩy cái số một xiên xiên vẹo vẹo kia đi rồi bắt đầu nghiêm túc viết lại.
Tiểu Bảo Bối dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn Tiểu Miên Miên. Thế nhưng khi nhìn thấy đáp án xiên vẹo của Tiểu Miên Miên, Tiểu Bảo Bối dứt khoát ngã xuống đất bất tỉnh.
Ba, ba, ba! Rốt cuộc là em ấy nghĩ cái gì vậy?
Tiểu Miên Miên rất vô tội, chẳng phải anh Bảo Bối mới nói là ba đấy sao?
Sở Ninh Dực đích thân cầm vở bài tập toán của Tiểu Miên Miên lên, sau đó bình tĩnh trả về rồi cúi đầu khiến không ai nhìn được vẻ mặt anh lúc này.
Thế nhưng Thủy An Lạc nhìn hai bả vai run run của anh là biết Sở Ninh Dực đang cười. Thủy An Lạc cũng tò mò nên cũng cầm lấy vở của Tiểu Miên Miên lên, sau đó thì y như có một tia sét bổ thẳng xuống đầu cô.
Rốt cuộc Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu lên, thế nhưng nụ cười đã không khống chế được nữa.
“Được lắm, về sau em không còn là người thứ nhất từ dưới đếm lên trong cái nhà này nữa rồi!” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc lườm anh một áci, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Miên Miên, rõ ràng ba của bé cũng là một tên biến thái có IQ siêu quần, vậy sao Tiểu Miên Miên lại là người bình thường như vậy chứ?
Phải, một đứa trẻ bình thường đã ba bốn tuổi, vậy mà không biết một cộng một bằng mấy, giống cô.
Trong khi cả ba và mẹ của Tiểu Miên Miên đều có chỉ số IQ siêu việt như nhau, vậy nên đây chính là vật cực tất phản* đấy hả!
*Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...