Những số liệu thế này, tuyệt đối không thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào liên quan đến mạng internet được.
“Chiều mai tôi sẽ tới.” Sư Hạ Dương đáp lại rồi nói lại, “Trước mắt có thể xác định được người cải tạo gen thành hình có lẽ là một vị quan chức cấp cao nào đó của nước Z.”
“Chúng ta sẽ không nằm vào vũng nước bẩn này, chỉ cần xác định không có người của chúng ta là được.” Sở Ninh Dực nói xong lại đưa tay lên day trán. Anh vẫn chưa rảnh rang tới mức đi cứu cả trái đất này.
Trước giờ anh Sở vẫn luôn tuân theo nguyên tắc, không ảnh hưởng đến mình thì không cần quan tâm.
“Rõ.” Sư Hạ Dương khẽ lên tiếng, thấy Kiều Nhã Nguyễn báo cáo mới dập điện thoại.
Sau khi cúp máy, Sở Ninh Dực lại không sao ngủ lại được nữa.
Dựa theo những số liệu này, kể cả anh có muốn tra cũng không có cách nào cả, tai hại duy nhất của kỹ thuật cao là bất lực với những thứ kỹ thuật thấp, những thứ viết trên giấy, máy tính không bao giờ tra ra được.
“Ai thế?” Thủy An Lạc lăn trở lại, ôm lấy hông anh, nhưng vẫn không mở mắt, giống như chỉ hỏi bừa một câu.
Sở Ninh Dực ôm lấy cô, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt vẫn không chịu thả lỏng.
Chuyện này, khó giải quyết hơn anh nghĩ rất nhiều.
Người cải tạo gen, vấn đề của hàng chục năm qua, là một sinh vật vẫn chưa được nghiên cứu, chế tạo hoàn chỉnh mà vẫn bị người ta lẳng lặng nghiên cứu.
“Sau khi trời sáng, đến Sở gia ở phía Nam thành phố với anh một chuyến đi.” Anh vốn định một thời gian nữa mới tới, xem ra phải gặp Sở Lăng Phong trước rồi.
“Sở gia ở phía Nam thành phố á?” Thủy An Lạc ngẩng lên, cuối cùng cũng mở mắt ra, “Không phải hồi trước anh bảo không vội sao?”
Sở Ninh Dực khẽ vỗ vai cô, nếu không biết chuyện này thì đúng là anh cũng không vội thật.
***
Trong quân đội, lúc Kiều Nhã Nguyễn giao bản in ra cho Sư Hạ Dương, sắc mặt đã tái nhợt, giờ đầu cô đang rất đau.
“Chuyện của A Sơ, đừng nói với bất cứ ai cả.” Sư Hạ Dương lên tiếng cảnh cáo.
“Tôi hiểu.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ đáp lại.
Sư Hạ Dương gật đầu, đi được hai bước lại ngoảnh lại, “Thật ra tôi cũng rất tò mò việc tại sao A Sơ lại tha cho cô. Bao năm trong nghề, hắn chưa từng tha cho ai hết.” Sư Hạ Dương nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Chỉ có điều, tâm trạng cũng không phải là kém.
Phong Phong đề phòng anh ta bao nhiêu năm nay, nhưng cuối cùng vẫn đề phòng nhầm người.
Trước hết không nói tới việc lý do gì A Sơ buông tha cho Kiều Nhã Nguyễn, chỉ riêng Hạ Chương Phong thôi, chắc chắn là thích Kiều Nhã Nguyễn như đinh đóng cột rồi.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
A Sơ tha cho cô là vì nể mặt Sở Ninh Dực mà, đâu phải Sư Hạ Dương không biết, tại sao còn hỏi cô như vậy?
Chẳng lẽ anh ta tưởng A Sơ thích cô nữa chắc?
Đùa gì vậy?
Kiều Nhã Nguyễn xì một tiếng, tính về ngủ, đã hai ngày hai đêm cô không được nghỉ ngơi gì rồi.
Nếu A Sơ thích cô thật, cô sẽ chặt đầu xuống cho Sư Hạ Dương ném rổ chơi.
***
Sáng hôm sau, Thủy An Lạc lo cho lũ trẻ ăn xong liền đi cùng Sở Ninh Dực tới Sở gia ở phía Nam thành phố.
Đó là Sở gia thần bí, chiếm nửa vùng trời thành phố A này với Sở Ninh Dực mà chưa từng xuất hiện.
Sở gia nằm trong một khu biệt thự ngoài ngoại ô, cảnh vật xung quanh tốt hơn trong thành phố rất nhiều.
Lúc họ đến nơi, trạm gác ngoài của gọi điện cho Sở Lăng Phong báo trước một tiếng, được cho phép rồi mới cho xe của họ tiến vào.
Sân vườn được chăm sóc rất kỹ lưỡng, dù đang là cuối thu đầu đông, nhưng vẫn xanh biếc cả một vùng.
“Nơi này không giống với một khu nhà nhỏ.” Thủy An lạc nhìn ra ngoài, cảm thán, ít nhất đẹp hơn khu nhà của họ nhiều.
Xe đỗ trước cửa căn biệt thự, Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn, là một căn nhà bốn tầng, bên trên chiếu hắt ánh sáng, chắc có bể bơi trên đó.
Vị Sở tổng này, đúng là biết hưởng thụ thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...