“Tôi ấy à, không xứng.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ cười nói. Hơn nữa, ngay ngày hôm qua, cô đã trót trở thành bà Phong đích thực mất rồi.
“Cô rất tốt.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vọng đến cách đó không xa. Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn. Người vừa nói là trợ thủ của Sư Hạ Dương, cấp bậc Trung tá. Bình thường người này rất kiệm lời, sao bây giờ lại đột nhiên lên tiếng?
“Thấy chưa, Tê Tê cũng nói là cô tốt. Cậu ta khắt khe với phụ nữ lắm đấy.” Hổ kích động nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông mang biệt danh Tê Tê kia, không kìm được mà trêu đùa: “Phó đội trưởng Hạ, tôi tốt thế, sao không thấy anh theo đuổi tôi nhỉ?”
Hạ Chương Phong, phó đội trưởng đại đội đặc chủng, cũng cùng nhau đi lên với Sư Hạ Dương.
Bộ dạng của anh ta không tính là đẹp trai, nhưng vẻ ngoài cũng ưa nhìn hiếm thấy, không so được với loại yêu nghiệt như Sở Ninh Dực nhưng thấp hơn thì thừa sức.
Hạ Chương Phong ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu chà lau khẩu súng trong tay.
“Ai da, lạnh chết tôi rồi.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng một tiếng, quay lại nhìn Sư Hạ Dương, “Anh ta có biết cười không?”
“Chưa từng thấy“. Sư Hạ Dương rất thẳng thắn trả lời.
Được rồi, xem ra là không biết cười rồi.
Kiều Nhã Nguyễn trêu chọc xong liền không để ý đến Hạ Chương Phong nữa. Mọi người cũng chuyển đề tài khác cho hết thời gian.
Chuột Chũi và Kiến tìm được một đống trái cây về. Trong rừng có những món ăn hoang dã, nhưng bọn họ không thể săn bắn, cho nên chỉ có thể dựa vào trái cây.
Kiều Nhã Nguyễn kiểm tra xong trái cây, ném đi một số loại không thể ăn rồi mới phát cho mọi người.
“Quả nhiên mang quân y theo là quyết định chính xác.” Chuột Chũi cười ha hả.
Tuy bộ đội đặc chủng là toàn tài, nhưng đôi khi có một vài mặt vẫn còn yếu. Dù sao không phải ai cũng có thể được gọi là binh vương toàn năng.
Kiều Nhã Nguyễn cầm mấy quả to to đưa cho Sư Hạ Dương, “Tối nay nếu vẫn không tiếp ứng được thì chúng ta sẽ rút lui à?”
“Không được, số liệu trong tay họ rất quan trọng, có khả năng liên quan đến tổ chức gen, cho nên bên trên đã hạ lệnh, bất cứ giá nào cũng phải lấy được số liệu.” Sư Hạ Dương thấp giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn dừng lại một lúc, “Lấy được số liệu rồi, vậy người thì sao?”
“Lần này, số liệu là quan trọng nhất.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt, một lúc lâu không lên tiếng.
Sư Hạ Dương vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô, tiếp tục cầm kính viễn vọng nhìn về phía xa.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn trái cây trong tay mình, đột nhiên cảm thấy khó mà nuốt xuống được.
Buổi chiều bọn họ nghỉ ngơi, chờ màn đêm buông xuống.
Có điều đến tầm chạng vạng, Kiều Nhã Nguyễn bỗng phát hiện ra lương khô của mình đã hết. Chuyện này cô đương nhiên sẽ không để cho người khác biết, dù sao hiện giờ mọi người ai cũng đói bụng cả.
Chỉ mong tối nay có thể đón được mục tiêu, sau đó bọn họ sẽ được quay về.
Vào lúc cô đang cúi đầu kiểm tra trang bị của mình, một miếng lương khô đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì, Hạ Chương Phong đã ném miếng bánh cho cô rồi.
Kiều Nhã Nguyễn vội đưa tay nhận lấy, ném xong Hạ Chương Dương liền quay người bỏ đi.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Vụ gì vậy?
Phó đội trưởng thấy cô không ăn gì nên có lòng tốt cho cô à?
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn miếng lương khô, không nhịn được mím môi, cứ coi như là cho cô thì cũng phải nói gì chứ, tỏ ra lạnh lùng như thế làm gì?
“Hai người một nhóm, tìm kiếm trái tìm kiếm ở phạm vị ba trăm mét quanh khu vực này.” Sư Hạ Dương nói xong, mọi người liền tự động tản ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...