Phong Phong khẽ hắng giọng, phải cố gắng lắm mới rời mắt được.
Anh còn cả một đêm, giờ cũng không cần phải vội.
Kiều Nhã Nguyễn cố chịu đựng cảm giác tê mỏi ở hai chân, bước từng bước vào nhà tắm, “Nhớ nấu cơm đấy, lát em đi đón Tiểu Bất Điểm về.”
Phong Phong sờ chóp mũi mình, nấu cơm cũng được thôi, nhưng chuyện Tiểu Bất Điểm anh vẫn phải suy nghĩ đã. Con về thì anh sẽ bị ràng buộc rất nhiều, ví dụ như kéo bà xã lên bàn ăn, trong phòng khách...
Trong đầu Phong Phong chỉ có mỗi chuyện kia, anh nhanh chóng dậy khỏi giường. Bất chấp việc vóc người hoàn mỹ của mình bị không khí “nhìn trộm”, anh đi tới tủ quần áo tìm một chiếc quần dài, áo cũng chẳng thèm mặc đi thẳng ra ngoài.
Cô gái nào đó sát vách cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Từ xe lăn lên giường, cô quả nhiên đã xem nhẹ sự chiến đấu của người đàn ông này rồi. Dù sao thì cái người ta cần cũng chẳng phải là hai chân kia.
Nếu không phải bên ngoài có tiếng ồn ào của con, cô thật sự muốn ngủ thẳng cẳng một giấc tới sáng mai luôn.
Thủy An Lạc mở mắt ra, thấy Sở Ninh Dực đang chống tay lên đầu nhìn cô, thấy cô tỉnh dậy liền đặt xuống môi cô một nụ hôn.
“Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau đánh nhau rồi.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói, cố nhịn cơn đau ở hông mà ngồi dậy.
“Hiếm lắm mới có người dám đánh con trai em, đây là chuyện tốt.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện người bị đánh là con trai ruột của mình.
Thủy An Lạc lườm anh một cái, tì vai anh để dậy, sau đó tóm quần áo dưới đất lên mặc vào rồi mới quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Để con trai anh nghe thấy lại đau lòng chết cho xem.”
Sở Ninh Dực nhếch môi, nhìn Thủy An Lạc ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ có tiếng kêu gào của Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau. Tiểu Bảo Bối không có đây, thấy bảo vì trong nhà loạn quá nên qua nhà hàng xóm làm bài tập rồi, tiện thể có thể phụ đạo cho cô vợ nhỏ của nhóc luôn. Dù sao thì vợ nhỏ của nhóc hoàn toàn đã nghiệm chứng được cái gì gọi là quy luật vật cực tất phản*.
* Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
IQ của An Phong Dương chỉ dưới mỗi Sở Ninh Dực, IQ của Mân Hinh trên hay dưới Sở Ninh Dực trước mắt vẫn chưa dám nói. Nhưng hai người lại sinh được một đứa con gái mà thành tích học tập thật khiến người ta thấy sốt ruột hộ.
Bánh Bao Đậu bò trên sofa nhìn hai đứa trẻ kia đánh nhau, bỗng cảm thấy không khỏi sung sướng. Anh hai của bé bị thế này, bé thật sự chưa thấy được mấy đâu.
“Cậu có phải là con trai không thế hả, cái này là cho con gái.” Tiểu Bất Điểm chống nạnh, hung hăng kêu lên.
Bánh Bao Rau cúi đầu nhìn vết cắn trên tay mình, tay bé vẫn đang nắm tập vẽ màu, không biết con poodle này nhìn kiểu gì mà kêu là cái này dành cho con gái nữa, đây là tập vẽ mẹ mua cho nhóc đấy nhé.
“Con mắt nào của cậu thấy viết mấy chữ con gái ở đây hả? Còn nữa, chó poodle đừng có tùy tiện cắn người.” Bánh Bao Rau hừ lạnh.
“Thế chị Bánh Bao Đậu muốn xem sao cậu không đưa cho chị ấy?”
Tiểu Bất Điểm không chịu thua nhìn nhóc.
Bánh Bao Đậu chống tay dưới cằm, vui vẻ xem cảnh này, cảm giác được em gái bảo vệ, thật thích!
Sau khi Thủy An Lạc ra liền thấy con gái đang vui vẻ, khóe miệng giật giật, được em gái bảo vệ, sao con bé lại vui như vậy chứ?
“Làm gì thế hả?” Thủy An Lạc đi tới, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ đang căng thẳng với nhau kia.
“Mẹ ơi cậu ta cắn con.” Bánh Bao Rau đưa tay ra cho mẹ nhìn, trên tay quả nhiên vẫn còn in dấu tay.
Tiểu Bất Điểm hơi rụt cổ lại, sau lưng thầm hung hăng trừng mắt với Bánh Bao Rau, đúng là không phải con trai, ai lại đi mách lẻo như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...