Thủy An Lạc: “...”
Mặt, đỏ, đen, trắng, cuối cùng lại đỏ.
Cái tên vô liêm sỉ này, chân thứ ba vẫn chưa bị hủy à?
Chân thứ ba~
Sở Ninh Dực cắn lên xương quai xanh của cô, khẽ cười.
“Đợi đã, bọn họ thật sự...”
“Còn lăn lộn với nhau được thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, sau đó lại cắn lên đôi môi mềm của cô một cái, hại người bên trên phải run lên, “Còn đợi không?”
Thủy An Lạc: “...”
Đôi mắt của cô đẹp vô cùng, cặp lens gặp nước lại càng trở nên long lanh hơn.
Lời nói quyến rũ của anh khiến Thủy An Lạc không khỏi hít một hơi lạnh.
Những lời bông đùa cố ý của anh, khiến cơ thể cô không nhịn được mà căng lên.
Thủy An Lạc bỗng đưa tay ra nâng lấy mặt anh, rồi lại cúi xuống hôn lên môi anh, tước lấy quyền chủ động.
Đợi gì chứ?
Cô đâu phải mấy cô gái mười bảy, mười tám, hơn nữa đây là chồng của cô, cũng đâu phải là người đàn ông khác, tại sao cô phải làm khó bản thân chứ?
Sở Ninh Dực cười, một một cách dịu dàng.
Vợ của anh, cuối cùng cũng lớn rồi.
Rõ ràng có thể thấy, công việc chiều nay của tất cả mọi người chắc đều bị ngâm nước rồi.
Một chiếc giường, biến ra vô vàn tư thế; Một chiếc xe lăn lại chịu trọng lượng của thứ âm nhạc uyển chuyển.
Khi mọi thứ kết thúc, bên ngoài cũng đã lên đèn rồi.
Mái tóc ngắn của Kiều Nhã Nguyễn bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Cô nhìn người đàn ông đang thở dốc trên người mình.
Phong Phong vuốt ve gương mặt đầy mồ hôi của cô, mái tóc ngắn lại không thể nào quấn quanh ngón tay được.
Kiều Nhã Nguyễn thở hổn hển. Phong Phong bỗng quay người lại, nằm xuống giường, để cô nằm lên ngực mình, nhưng lại không nỡ rời cơ thể ấm áp của cô.
“Em nuôi tóc dài đi.” Phong Phong bỗng lên tiếng, giọng nói của anh vốn đã sexy, lúc này lại càng quyến rũ hơn.
Trong giấc mộng đêm nay, những thứ anh thấy vẫn đều là từng thứ về cô gái của nhiều năm về trước, mái tóc xõa trên giường, tao nhã như nàng công chúa cao quý nhất.
Kiều Nhã Nguyễn dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập vẫn chưa bình thường lại của Phong Phong.
Đây là một cuộc chiến đòi mạng, đã có mấy lần cô cho rằng anh thật sự muốn lấy mạng của cô.
“Ừm.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói, xem như đáp lại yêu cầu của anh.
Phong Phong không từ bỏ vẫn quấn lại mấy lần, nhưng vì tóc cô ngắn quá nên vẫn trượt khỏi các ngon tay anh.
“Chuyện này, anh sẽ giải quyết, anh không thể đảm bảo với em rằng khi nhìn thấy cô ta anh sẽ không nghĩ tới Kỳ Nhu. Nhưng có duy nhất một điều anh có thể chắc chắn, đó là anh sẽ không từ bỏ em, tuyệt đối không bao giờ.” Phong Phong nghiêm túc hứa, sau đó lại hôn lên tai cô.
Cơ thể Kiều Nhã Nguyễn khẽ run lên, cô trừng mắt nhìn anh với vẻ ai oán.
“Anh dậy trước đi.” Kiều Nhã Nguyễn cau mày nói, anh ấy thế này khiến cô không thoải mái chút nào.
Phong Phong lại như cố tình gây chuyện, không có tí gì gọi là muốn rời khỏi cô cả.
Kiều Nhã Nguyễn bất lực, đành vẽ vẽ lên ngực anh, ngực anh rất sạch sẽ, không có mấy thứ như lông ngực, hơn nữa da dẻ còn trắng trẻo hơn cả cô nữa.
“Em không thích cô ta làm trợ lý của anh.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói, “Hơn nữa nếu như hôm nay anh đã hứa với em, em sẽ coi là thật. Em mặc kệ con nhỏ Hạ Lăng kia có làm gì, em cũng sẽ không để cô ta tới gần anh tới một phân đâu.” Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ra bóp cổ Phong Phong, nghiêm túc nói.
Phong Phong lại nắm lấy cổ tay thanh mảnh của cô, anh hơi nghiêng mặt qua hôn lên đó.
“Anh biết, cô ta sẽ không trở thành trợ lý của anh đâu.” Phong Phong trầm giọng xuống, giống như đang bảo đảm, anh lại thêm một câu: “Tuyệt đối không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...