Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô vợ nhà mình liền giơ tay lên xoa đầu cô.
“Nhưng tại sao chứ? Em với đàn anh chỉ là bạn bè thôi mà.” Thủy An Lạc bất mãn nói.
“Lộ Túc thích em, đây là sự thật. Tân Nhạc thích Lộ Túc cũng là sự thật.” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc ngẩn ra, lại ngồi xuống cạnh giường, “Ơ, thế sau này em không thể gặp đàn anh nữa à?” Chẳng trách, lần trước lúc gặp Tân Nhạc, cô ấy lại cứ lạnh lùng với cô như vậy.
Sở Ninh Dực hừ lạnh, tốt nhất sau này đừng có gặp nữa.
“Thế anh dịch giúp em đi.” Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, “Ông xã, ông xã tốt của em.”
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, rõ ràng thái độ này của anh cũng chẳng phải là hài lòng gì.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa vang lên, Thủy An Lạc còn chưa kịp buông tay Sở Ninh Dực ra, quay lại liền thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước cửa.
Thủy An Lạc đứng lên, thu dọn lại khay bát.
Người kia tiến vào, đưa tập tài liệu cho Sở Ninh Dực: “Tổng giám đốc, đây là báo cáo tổng kết quý trước.”
Thủy An Lạc bĩu môi, nhìn cái đống tài liệu đó kìa, chẳng lẽ công ty không có anh là không sống được à?”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu.
Người kia lùi lại một bước, “Nếu không có chuyện gì tôi xin phép về trước.”
“Chờ đã.” Sở Ninh Dực lên tiếng, “Về chuyện các người nói muốn tăng thêm trợ lý cho các diễn viên lần trước, trợ lý của Phong Phong sắp xếp thế nào rồi?”
Người kia hơi giật mình, sau đó mới nói: “Trợ lý của anh Phong được người bên phòng nhân sự chọn, tới giờ chúng tôi vẫn chưa gặp được người.”
“George thì sao? George cũng không biết à?” Sở Ninh Dực cau mày.
“Nghe nói anh George cũng chưa gặp bao giờ. Nghe nhân viên của phòng Nhân sự nói, là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp ở nước ngoài, gần đây đang hoàn tất thủ tục tốt nghiệp, chắc phải tháng sau mới có thể tới báo danh được.”
“Bảo người của phòng Nhân sự gửi thông tin chi tiết của người đó vào mail cho tôi, tối nay.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Người đàn ông kia gật đầu, “Vâng thưa tổng giám đốc, về tôi sẽ làm ngay.”
Thủy An Lạc nhìn người kia ra ngoài, cô múc bát canh ra ngồi xuống cạnh giường khẽ thổi, “Không phải Phong điên đã có George làm trợ lý rồi à?”
“Trợ lý phụ trách sinh hoạt, sắp tới George phải dẫn dắt vài người mới.” Sở Ninh Dực nói xong liền uống canh được Thủy An Lạc đút cho, “Lần này bên phía công ty giải trí tự đưa ra yêu cầu thêm trợ lý cho mấy ngôi sao nổi tiếng, chỉ có điều thân phận của Phong Tứ hơi đặc biệt thôi.”
Thủy An Lạc nghĩ, “Hay là sắp xếp cho anh ta một trợ lý nam đi.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, cầm lấy bát cơm, uống một hơi hết sạch, “Anh còn chưa có tài liệu của người được xếp cho Phong Phong, đợi anh lấy được đã rồi tính.”
Thủy An Lạc nhận lấy bát cơm, sau đó mới xới cơm vào, “Làm Ảnh đế đúng là tốt thật đấy.” Còn có người hầu hạ nữa.
Sở Ninh Dực khẽ cong môi, xoa xoa đầu cô, “Mai anh sẽ ra viện.”
“Không được, ở thêm vài ngày nữa đã, em sẽ không cho anh lấy sức khỏe của mình ra đùa đâu.” Thủy An Lạc kiên trì nói.
Sở Ninh Dực nhíu mày, “Đã hơn một tháng anh không được thấy Bánh Bao Đậu rồi.”
“Bao Đậu, Bao Đậu, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có con gái anh thôi. Cái con nhóc như con khỉ đó, nhìn thấy anh một cái lại nhảy lên người anh thì sao.” Đây mới là nguyên nhân duy nhất khiến cô không cho con gái tới đây. “Có điều Bánh Bao Rau mấy ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, biết chủ động đưa ra yêu cầu với bà nội nữa. Em nghĩ chuyện lần này cũng có tác dụng đối với thằng bé.”
Sở Ninh Dực miết miết chóp mũi, Bánh Bao Rau tốt lên rồi, anh cũng thấy an ủi hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...