Kiều Nhã Nguyễn: Nhìn người đàn ông của mày đi, bị mày dạy hư rồi kia kìa.
Thủy An Lạc: Tao nhổ vào, thế là mày chưa biết anh Sở rồi, anh ấy vốn xấu xa như thế đấy.
Kiều Nhã Nguyễn không đánh mắt nói chuyện với cô nữa, lấy trong túi áo ra một tờ giấy, sau đó tìm bút, “Nè...”
Sở Ninh Dực cau mày, dùng ánh mắt để hỏi cô đây là gì, nhưng tay thì vẫn nhận lấy.
Sở Ninh Dực xem xong liền cầm bút lên: “Phong Tứ vì cô mà cũng chịu đầu tư phết đấy.” Sở Ninh Dực nói xong ký tên lên giấy rồi trả lại cho Kiều Nhã Nguyễn.
“Là gì thế?” Thủy An Lạc tò mò cầm lấy, sau khi xem xong liền nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Đây là... thuốc?” Nhưng cô chưa thấy những tên thuốc này bao giờ.
“Đây là tâm huyết nghiên cứu của Phong Tứ về bệnh nhồi máu cơ tim mấy năm trước, có thể khai thông huyết quản, trị được bệnh nhồi máu cơ tim, vì giá thành cao quá nên không thể sản xuất đại trà được, thế nên cũng chưa từng được công bố, chỉ mình Sở Thị là có chút hàng tồn kho thôi.”
“Chi phí điều chế quá cao?” Thủy An Lạc lặp lại mấy chữ này, đối với Sở Ninh Dực mà nói đã được gọi là giá thành cao thì đúng là người bình thường cũng không thể kham nổi rồi, thế mà anh còn dùng từ quá cao.
Sở Ninh Dực gật đầu, “Em có thể tượng tượng thế này, để chế được một viên thuốc mà mất vài vạn, xong ghi cho người bệnh xem, ai mà chịu cho nổi?”
“Ôi trời ơi, Phong Phong dùng cái gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc thốt lên.
Một viên mà mấy vạn, nếu bị bệnh này, chỉ tiền thuốc thôi cũng đã mất tới vài chục vạn, hơn trăm vạn rồi.
Thế nên đúng là không phải người bình thường có thể chịu nổi.
“Thế nên thuốc này có đổ vào thị trường thì cũng không thể bù được vốn, hơn nữa còn có thể gây ra ảnh hưởng không tốt nữa.”
Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Thế nên, giờ chỉ có đám người giàu các anh mới có quyền mắc bệnh thôi hả.” Thủy An Lạc thở dài, “Đám người chúng ta không dám bệnh, ngay đến chết còn chẳng dám chết nữa là.”
Thủy An Lạc nó xong lại bị Sở Ninh Dực gõ lên đầu một cái, chân thì bị Kiều Nhã Nguyễn đá cho một phát.
“Má nó, bà xã của người giàu nhất thành phố A mà nói ra lời này, mày không sợ ra ngoài bị người ta chém chết à.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đứng dậy, “Vậy Sở tổng cứ dưỡng thương cho tốt đi nhé.”
“Này, mày tới thăm bệnh mà không mang quà theo à?” Thủy An Lạc bỗng gọi với lại.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại, cười tít mắt nhìn cô, “Hôm nào mày nhập viện đi, tao sẽ mang cho mày mười cái lồng bánh bao Thiên Tân.”
“Cút cút cút, đừng có mà trù tao.” Thủy An Lạc cười mắng rồi nhìn cô ra khỏi phòng bệnh.
“Phải rồi.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng gọi Kiều Nhã Nguyễn lại, “Sắp tới ở trong quân doanh đừng ra ngoài, chuyện bên ngoài cô cũng không cần phải lo đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn đứng trước cửa quay lại, “Xem ra là bạn thân của vợ Sở tổng cũng tốt phết. Cảm ơn Sở tổng đã quan tâm, tôi không sao đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn biết, nếu không phải vì Thủy An Lạc, sao Sở Ninh Dực có thể biết Kiều Nhã Nguyễn cô là ai được chứ?
Yêu một người, có thể quan tâm tới cả bạn bè của người đó, Thủy An Lạc gặp được người đàn ông này quả khiến người ta phải đố kỵ.
Kiều Nhã Nguyễn đi lấy thuốc, Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh giường chỉnh lại chăn cho anh, “Lát nữa em đi khám bệnh. Trưa nay anh muốn ăn gì, em mang tới cho anh.”
Sở Ninh Dực với tay ra ôm lấy lưng cô, cúi đầu hôn lên môi cô, “Ăn em.”
Thủy An Lạc: “...”
“Bị thương rồi vẫn còn không biết điều.” Thủy An Lạc nói rồi bàn tay lại xấu xa mò vào trong chăn, đùa nghịch nơi nào đó một hồi, hại Sở Ninh Dực phải hít một hơi lạnh.
Sở Ninh Dực tóm chặt lấy eo cô, “Sao nào, giờ biết anh chỉ bị thương ở hai chân rồi,...” Sở Ninh Dực nói xong lại đè thấp giọng xuống, khiến Thủy An Lạc như phải bỏng mà chửi một câu “đồ lưu manh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...