“Anh thật sự từ bỏ Y học rồi à?” Kiều Nhã Nguyễn dè dặt hỏi, anh rời đi là vì An Kỳ Nhu đã chết trên tay anh, nhưng hằng năm anh vẫn đi thi lại bằng khảo sát bác sĩ, đây là một cách làm rất mâu thuẫn.
Phong Phong hơi sững ra, hai tay hơi siết lại, cuối cùng thu lại vẻ mặt không nên có của mình.
“Giờ ông đây là Ảnh đế rồi, tốt biết mấy, cũng chẳng gặp phải các bệnh nguy hiểm gì nữa.” Phong Phong thản nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy cũng không hỏi gì nữa.
Sư Hạ Dương đưa Tiểu Niệm Niệm tới. Tiểu Niệm Niệm đã hơn một tháng không được gặp Phong Phong nên rất nhớ mong, vừa trông thấy Phong Phong liền chạy tới, giọng lanh lảnh gọi: “Ba Đẹp Trai, Niệm Niệm nhớ ba quá.”
Phong Phong nhướng mày, liền bế Tiểu Sư Niệm lên.
Tiểu Bất Điểm đang được Kiều Nhã Nguyễn bế có chút không vui, đó là ba của bé cơ mà.
“Em đâu ạ? Ba con nói ở đây có em gái.” Tiểu Sư Niệm kích động hỏi. Cô bé vừa quay lại liền trông thấy một bé gái đang được Kiều Nhã Nguyễn bế.
Tiểu Sư Niệm “oa” một tiếng, trượt xuống khỏi người Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn đặt Tiểu Bất Điểm xuống. C cô ngồi xuống giới thiệu, “Đây là chị Niệm Niệm.”
Tiểu Bất Điểm trốn trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, cái miệng nhỏ hơi dẩu ra. Chị ấy vừa ôm ba của bé xong, nên Tiểu Bất Điểm cũng cảm thấy hơi chạnh lòng.
Tiểu Sư Niệm lại không hề biết Tiểu Bất Điểm đang nghĩ gì, cô bé nắm lấy bàn tay bụ bẫm của em gái, “Em xinh thật đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn xoa đầu Tiểu Bất Điểm. Tiểu Bất Điểm không giống cô, con bé giống với Phong Phong hồi còn nhỏ hơn, hay nói cách khác chính là giống Công chúa Delia.
Đây không phải là chuyện hay ho gì.
“Em chào chị.” Tiểu Bất Điểm khẽ nói, những phép lịch sự nên có thì bé vẫn có.
Tiểu Sư Niệm vừa được gọi một tiếng “chị” đã như lên mây, cứ ôm chầm lấy em gái nói em đáng yêu suốt.
Sư Hạ Dương nhìn hai đứa nhóc chơi với nhau như vậy cũng không thấy lo lắng nữa. Anh ta nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói: “Sắp đi chưa?”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, cúi người xuống nhìn Tiểu Bất Điểm, “Mẹ phải đi làm đây, nếu con nhớ mẹ thì bảo ba cho gọi điện cho mẹ nhé?”
Tiểu Bất Điểm không trả lời lại cô, nhưng vẫn nhìn cô mãi.
Kiều Nhã Nguyễn thấy lòng chua xót, đứng dậy nhìn Sư Hạ Dương: “Đi thôi.”
Sư Hạ Dương gật đầu, bảo cô ra ngoài trước, xe đỗ ngay bên ngoài rồi.
Kiều Nhã Nguyễn hơi thắc mắc nhưng vẫn đi ra trước theo lời anh ta.
Phong Phong cau mày, anh không cho là anh ta ở lại là để dặn dò chuyện của Tiểu Sư Niệm.
Kiều Nhã Nguyễn ra rồi, Sư Hạ Dương mới nói: “Tốt nhất là anh nên mau kết hôn với Kiều Nhã Nguyễn đi. Anh biết đấy, nếu càng kéo dài chuyện này sẽ càng bất lợi cho cô ấy. Nhưng bên thẩm tra tư liệu của anh có vấn đề, tôi mong là anh có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Dù sao thì thân phận ở nước M cũng rất khó qua được cuộc thẩm tra chính trị bên này.”
Sư Hạ Dương nói thẳng vào vấn đề, không hề có ý định vòng vo với anh.
Thẩm tra anh?
Lúc này Phong Phong mới ý thức được việc Kiều Nhã Nguyễn là một quân nhân, nếu như họ kết hôn, thì sẽ được xem là hôn nhân quân đội, anh cũng sẽ bị kiểm tra.
“Thân phận của anh quá đặc thù, nếu là người bình thường, tôi sẽ không nói với anh những điều này. Bức ảnh tối qua, còn cả tấm ảnh ba năm trước nữa có thể sẽ nhanh chóng bị lôi ra vì thân phận của anh. Tới lúc đó, cô ấy thật sự sẽ phải rời khỏi quân đội.” Sư Hạ Dương nói rồi khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Phong Phong nhìn theo bóng lưng của Sư Hạ Dương, khẽ nheo mắt lại.
Thân phận của anh đặc thù, vì anh là Ảnh đế, thế nên xung quanh anh gần như không có bí mật nào cả. Nếu là người bình thường, có lẽ cả đời này cũng sẽ không bị người khác biết được. Nhưng anh thì khác, chuyện của anh chỉ cần một giây thôi cũng có thể bị cả thế giới này biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...