Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực bước qua cầm lấy cổ tay Thủy An Lạc kéo cô đứng dậy: "Ăn cơm đã, cả ngày chưa ăn gì rồi."
Thủy An Lạc lảo đảo một cái, bị anh kéo dậy đi đến cạnh bàn.
Thím Vu đứng sau cười tít mắt nhìn theo, sau đó lén lút lấy di động ra. Hiện giờ thú vui lớn nhất của thím chính là chụp ảnh bọn họ, nhất là những lúc hai người ở cạnh nhau. Tuy hai người ở bên nhau nhìn kiểu gì cũng không được tự nhiên, nhưng ảnh chụp lại khiến người xem thấy vô cùng ấm áp.
Sở Ninh Dực mở hộp cơm ra nhìn, bốn món mặn một món canh. Thím Vu rất công bằng, có hai món Thủy An Lạc thích, hai món Sở Ninh Dực thích, đỡ cho hai người lại tranh đồ ăn của nhau.
Thủy An Lạc cứ ăn được một miếng lại ngoảnh lại nhìn một lần, Tiểu Bảo Bối vẫn chưa tỉnh.
Sở Ninh Dực vươn tay xoay đầu cô lại: "Ăn tử tế đi."
Thủy An Lạc bị xoay đầu thì tức giận trừng mắt với anh, sau đó... cúi đầu ăn cơm của mình, "Công ty của anh rảnh lắm à? Sao suốt ngày ở đây thế?"
Hồi trước, cuối tuần cô muốn gặp anh đều chỉ hận không thể hẹn đặt lịch trước, nhưng lần này Tiểu Bảo Bối bị ốm, anh lại ở đây trông mấy ngày liền, ngay cả làm việc cũng họp qua video call, hoặc do thư ký chuyển tài liệu đến.
Muốn đuổi anh đi?
Đây là điều đầu tiên Sở Ninh Dực nghĩ đến.
"Con tôi ốm, tôi trông con tôi cô cũng có ý kiến à?" Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.
Thủy An Lạc tự động quay mặt qua một bên, sau đó bĩu môi, thể hiện sự khinh bỉ đối với Sở Ninh Dực. Vị Tổng giám đốc cao ngạo ngút trời này giờ có phản ứng như vậy là sao nhỉ? Không phải nên vung mấy mấy trăm vạn ra, sau đó tìm bác sĩ nổi tiếng gì đó khám bệnh cho con trai anh ta à? Sở tổng, anh đích thân chăm sóc con mình như vậy, cũng chẳng có ai biết đâu!
"Lẩm bẩm cái gì đấy?" Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc lập tức đổi vẻ mặt khinh bỉ kia thành nghiêm chỉnh, cười híp mắt quay đầu lại nhìn anh, "Không có gì, chẳng qua đang nghĩ Sở tổng anh nên đi làm kiếm tiền mua sữa bột cho con trai anh thì tốt hơn thôi."
Có lẽ là vì sức khỏe của Tiểu Bảo Bối đã tốt lên nên tâm trạng Thủy An Lạc cũng khá hơn nhiều, thậm chí còn có tâm tình nói đùa với anh nữa.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày nhìn cô rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện với em về chuyện thực tập của em."
Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, mấy ngày nay mải chăm sóc cho Tiểu Bảo Bối nên cô cũng không nghĩ đến chuyện thực tập, nhưng không thực tập thì cô không thể tốt nghiệp được.
"Tôi đã xin nghỉ rồi." Thủy An Lạc buồn bực nói, tuy Lâm Thiến Thần vẫn chưa phê duyệt nhưng theo Thủy An Lạc thấy thì cô ta đang cố tình thì đúng hơn.
"Hôm qua tôi đã liên hệ với giáo viên chuyên ngành của em rồi."
Sở Ninh Dực thản nhiên nói. Thủy An Lạc vùi đầu xuống bát cơm sâu hơn, hình như cô đã biết anh định nói gì. Tuy cô rất muốn chất vấn một câu là anh liên lạc với giáo viên của tôi làm gì, nhưng thành tích kia... tự động khiến cô im bặt, không dám hỏi gì cả.
"Bác sĩ là để cứu người, em cảm thấy em có thể làm được không?" Sở Ninh Dực nói, có thể nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của anh.
Có thể làm được không?
Thủy An Lạc mím chặt môi, thật ra cô rất thích nghiên cứu về tim mạch, nhưng như Kiều Nhã Nguyễn nói thì đó cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.
"Thủy An Lạc, ngẩng đầu nhìn tôi." Sở Ninh Dực đặt đũa xuống rồi đặt tay lên bả vai cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Thủy An Lạc bạnh cằm ngẩng lên, nếu anh ta đã muốn cô nhìn thì cô cứ nhìn như thế này là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...