Phong Phong quay lại nhìn về phía cửa, sau đó mới lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Chưa kịp đổi.”
Ý là: Em tới sớm quá!
Sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn càng khó coi hơn, “Anh có ý gì?”
Phong Phong cười hề hề, hai tay khoanh trước ngực, “Chẳng có ý gì cả.”
Anh không nóng không lạnh, khiến Kiều Nhã Nguyễn đang trong cơn tức giận nhưng vẫn có thể nín nhịn được.
Phong Phong thấy cô chỉ nhìn mình không nói gì, trong lòng không phải không căng thẳng, có điều vì chuyện cô đã giấu giếm mình nên vẫn không bỏ qua được mà thôi.
“Thiếu tá Kiều có chuyện gì không? Nửa đêm canh ba thế này, truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt đâu. Em nên nhớ là quanh nhà tôi toàn là phóng viên đấy.” Phong Phong tỏ vẻ vì nghĩ cho cô nên mới nói thế.
Anh hành động quái gở như vậy, Kiều Nhã Nguyễn hiểu hết.
Nhưng cô cũng tủi thân chứ, nỗi buồn tủi của cô ai có thể hiểu được?
“Anh đừng có tỏ ra ấm ức với tôi. Tiểu Bất Điểm là con gái tôi, anh dựa vào cái gì mà phủ nhận hả?” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nghiến lợi.
“Câu này của Thiếu tá Kiều thật là kỳ quái, em cũng có từng nói với tôi là tôi có một đứa con gái đâu nhỉ?” Giọng nói của Phong Phong càng trở nên khó nghe hơn, “Kiều Nhã Nguyễn, rốt cuộc trong lòng em ông đây là cái gì? Vì sao xảy ra một chuyện lớn như vậy cũng không nói gì với anh? Con bé là con gái anh, em có quyền gì mà tước đoạt quyền được biết của anh? Đau lòng hay khó chịu gì thì đó cũng là vấn đề của ông đây.” Phong Phong nói xong đứng phắt dậy, bước tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, hai tay chống lên thành sofa, vây lấy cô ấy trong cánh tay của mình.
Kiều Nhã Nguyễn hơi ngửa ra phía sau, nhìn người đàn ông đang tức giận.
“Ba năm, Kiều Nhã Nguyễn, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” Phong Phong gằn từng chữ nói.
Chỉ là không biết, câu này của anh là đau lòng hay oán giận cô nhiều hơn nữa.
“Nói thì sao chứ, con gái tôi có sống lại được không?” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy một tiếng, “Phong Phong, anh thật ấu trĩ.”
“Anh ấu trĩ, đúng vậy, anh ấu trĩ, anh bị em...”
Phong Phong tức giận nói, có điều còn chưa dứt câu, liền bị một bóng người chặn lại toàn bộ lời định thốt ra.
Trong tay Tiểu Bất Điểm đang ôm một con gấu con. Cô bé đứng trên cầu thang, đi chân trần nhìn bọn họ.
Kiều Nhã Nguyễn cũng ngây ngẩn cả người.
Tiểu Bất Điểm nhìn một lúc, hình như không có gì muốn nói, ôm con gấu con của mình quay lại phòng ngủ. Đây là món đồ chơi mà cô bé thích nhất. Ba nói, đó là của mẹ trước kia, cho nên bé thích.
“Tiểu Bất Điểm.” Kiều Nhã Nguyễn hoảng sợ, vội vàng đứng dậy định đuổi theo.
Bước chân Tiểu Bất Điểm hơi dừng lại một chút, quay lại nhìn ba mẹ đã đuổi đến nơi, “Hai người cãi nhau thì nhỏ tiếng thôi, cháu không ngủ được.” Tiểu Bất Điểm buồn bực nói, sau đó lại quay về phòng ngủ.
Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong dừng bước lại. Trước kia hai người có cãi cọ trong nhà cũng không có ai quan tâm. Nhưng bây giờ, họ quên mất, trong căn nhà này có một đứa trẻ mà họ quan tâm nhất.
Kiều Nhã Nguyễn thở dài một tiếng, lúc đi qua Phong Phong liền đạp mạnh anh một cái, sau đó mới đi theo Tiểu Bất Điểm vào phòng ngủ.
Phong Phong tức giận trừng mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhưng cũng không nói gì.
Kiều Nhã Nguyễn đi vào. Tiểu Bất Điểm đang tự mình kéo chăn lên đắp. Về mặt sinh hoạt, con bé còn giỏi hơn cả Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn bước qua ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó giúp cô bé đắp kín chăn. Tiểu Bất Điểm ôm con gấu con quay lưng về phía Kiều Nhã Nguyễn, có vẻ như đã ngủ rồi.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu hôn lên đầu cô bé một cái, “Tiểu Bất Điểm, mẹ yêu con, điều này chưa từng thay đổi.” Cô khẽ nói, nhưng không hề được đáp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...