Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Đến lúc Thủy An Lạc quay về đại sảnh thì cuộc đấu giá đang được tạm ngừng, hình như còn phải chờ tới buổi chiều để tiến hành đấu giá thêm một lần nữa, nếu vẫn không có người tăng giá thì đảo Kim Cương coi như rơi vào tay Bánh Bao Rau, bởi vì nhóc giơ đến nghiện nên gần như đã đem cược hết toàn bộ tài sản của ba mình rồi.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra thản nhiên, rõ ràng đang dung túng cho Bánh Bao Rau gây rối.
Lúc Thủy An Lạc đi vào, cả hội trường bỗng trở nên yên tĩnh lại, cánh cửa lớn được mở ra, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.
Cánh cửa to lớn được mở ra, hai người ở cửa cung kính cúi chào, đi chính giữa là một người đàn ông mặc đồ truyền thống của nước M, khoảng chừng năm mươi tuổi, để râu quai nón.
Thủy An Lạc không muốn đoán người này là ai, thế nhưng người bên cạnh ông ta thì cô không cần phải đoán.
Bạch Dạ Hàn, anh ta tới rồi.
Người đàn ông đứng bên cạnh Quốc vương mặc một bộ vest màu đen, đeo kính gọng vàng khiến anh ta trông càng nho nhã hơn, khóe môi anh ta nhếch lên còn ánh mắt thì đang nhìn thẳng vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bất giác lui về sau một bước mặc dù hai người bọn họ còn đứng cách rất xa nhau.
Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay Thủy An Lạc, anh không quay đầu nhìn.
Nếu năm đó anh tàn nhẫn hơn một chút thì đã không tạo ra cục diện ngày hôm nay rồi.
Quản gia nhanh chóng bước lên nghênh đón. Quốc vương rất hài lòng, có lẽ ông ta cảm thấy sau ba mươi năm thì cuối cùng đảo Kim Cương cũng về tay ông ta rồi.
Sự thỏa mãn của ông ta bộc lộ hết ra ngoài, thậm chí còn có vẻ hơi kích động.
Quốc vương đi tới hàng đầu tiên, vẫn cố khắc chế tâm trạng của mình.
Giọng nói của ông ta vừa đục vừa dày, tuyệt đối không phải kiểu giọng dễ nghe.
Phiên dịch viên dịch lại bằng tiếng Anh những gì ông ta nói, thế nhưng Thủy An Lạc nghe không hiểu. Sở Ninh Dực giúp cô giải thích đại khái một chút. Cô bĩu môi: “Chẳng cần giải thích cũng nhìn ra được, đây là một cái tâm bệnh của ông ta, ông ta tự cho rằng hôm nay sẽ được chữa khỏi.”
Sở Ninh Dực gật đầu một cách đương nhiên: “Đúng là sẽ chữa được.” Nhưng phải xem xem là chữa kiểu gì đã.
Bạch Dạ Hàn xuất hiện với tư cách là luật sư của hoàng gia. Anh ta vẫn luôn đứng cạnh Quốc vương với khóe miệng mang theo ý cười.
Bánh Bao Rau chớp mắt nhìn người kỳ lạ kia, nhóc lại nhìn về phía mẹ mình rồi vươn tay muốn mẹ bế.
“Em chỉ thấy tò mò, sao anh ta lại có liên quan đến Quốc vương của nước M. Hơn nữa vì cái gì mà vị Quốc vương này lại có thể tin lời anh ta?” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái: “Một khi đã cố chấp đến mức nhất định thì thật ra có khi chỉ thiếu mỗi một câu nói của người khác thôi! Vị Quốc vương này ham muốn đảo Kim Cương suốt ba mươi năm trời, một câu của Bạch Dạ Hàn lập tức trở thành cọng rơm rạ cứu mạng ông ta. Còn vấn đề tại sao Bạch Dạ Hàn lại biết được nhiều như vậy thì đó là chuyện của cậu ta.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, mấy thứ này anh không có ý định giấu giếm Thủy An Lạc cho nên không có gì là không thể nói với cô.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Bạch Dạ Hàn, anh cong môi nhưng không hề lên tiếng.
Quốc vương léo nha léo nhéo nói rất nhiều, sau đó bảo quản gia chuẩn bị bữa trưa, buổi chiều vẫn còn phải tiếp tục.
Nhà hàng được mở ngay trong hội trường, đặt ở phía sau cách bọn họ không xa.
Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau lên, Công chúa Lisa lập tức đi tới chặn đường cô.
“Phong Phong đâu? Hôm qua anh ấy còn ở chung với mấy người!” Sáng nay Công chúa Lisa không tìm thấy Phong Phong cho nên trong lòng có chút bất an, lúc này dứt khoát chạy tới chất vấn.
Sở Ninh Dực nhíu mày. Thủy An Lạc nắm chặt cổ tay của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Công chúa Lisa: “Công chúa Lisa, tôi khuyên cô một câu, cái gì không phải của cô thì đừng cưỡng cầu, nếu không thì kết quả của Phong phu nhân sẽ chính là tương lai của cô sau này đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...