Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Ông ta siết chặt lấy cây gậy ba-toong đang cầm trong tay lại.

Sở Ninh Dực cầm ly nước đặt trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sau đó mới lên tiếng: “Ngài Bá tước cần gì phải tỏ ra khiếp sợ như vậy, thiên hạ này làm gì có bức tường nào không lọt gió đâu chứ.”

Lão Bá tước nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh lại, trong mắt ông ta ánh lên vẻ hung ác.

“Nếu đã vậy thì tại sao Sở tổng lại phải tới đây?” Lão Bá tước đanh giọng nói.

Sở Ninh Dực đặt ly nước xuống rồi chậm rãi vắt chéo chân của mình. Anh nhìn Bánh Bao Rau đang xoay tròn đôi mắt to của mình, trả lời: “Tôi mang con trai tới tiếp xúc với xã hội, dù sao sau này thằng bé cũng phải đi con đường giống tôi mà.”

Lão Bá tước: “...”


Lời của Sở Ninh Dực quả thực đã khiến ông ta phát cáu, chỉ cần là người hiểu rõ tình hình thì sẽ biết tình huống nguy hiểm cỡ nào. Thế nhưng anh lại nói một cách đơn giản cứ như đây chỉ đơn thuần là dắt con trai đi du lịch một chuyến.

Sao người đàn ông này lại kiêu ngạo đến thế?

Thủy An Lạc cũng giật giật khóe miệng, anh đủ trâu đó Sở Ninh Dực, kỹ năng làm màu không sợ sét đánh của anh lại được nâng lên một tầm cao mới rồi. Đợi đến lúc chỗ này bị san phẳng rồi thì để xem anh còn nói như vậy được nữa không?

Tiếp xúc với xã hội, cái cớ này khỏi nói cũng thấy quá lớn rồi.

“Có người nói Quốc vương cũng tới?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.

“Tất nhiên, dù sao đây cũng là chuyện lớn mà.” Lão Bá tước cũng coi như là giữ được bình tĩnh.

Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu không tiếp tục xem hai người này nói chuyện nữa. Cô sợ lại đi tổn thương chính mình mất, cho nên đành quay sang liếc mắt quan sát Phong Chính.

Rốt cuộc thì cái người đàn ông này có thích vị Công chúa kia không?

Phong Chính vẫn luôn cúi đầu nghịch cái đồng hồ quả quýt trong tay mình. Thủy An Lạc nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy được ông ta rất yêu quý chiếc đồng hồ quả quýt đó.

Phong phu nhân ngồi bên cạnh Phong Chính, trong mắt bà ta ẩn nhẫn sự tức giận. Nhất là khi nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt kia thì ánh mắt bà ta như thể chỉ hận không thể đốt sạch nó.


Quả nhiên là quá khứ rắc rối không thể gỡ bỏ.

Đám người này tới đây cũng chỉ để cạnh tranh đảo Kim Cương, vậy nên cuộc đấu giá nhanh chóng được bắt đầu.

Sở Ninh Dực đón lấy Bánh Bao Rau rồi đặt lên đùi mình, sau đó nhét bảng hô giá vào bàn tay nhỏ bé của nhóc, ý là cho nhóc toàn quyền chủ động.

Bánh Bao Rau chớp chớp mắt, bày tỏ sự hứng thú đối với món đồ chơi mới này, hai cái tay nhỏ xíu của nhóc ôm lấy rồi bắt đầu nghiên cứu.

Đối với cách làm này của Sở Ninh Dực, mọi người xung quanh không nhịn được mà phải hít một hơi.

Nhưng mà người quen biết Sở Ninh Dực đều biết, trước đây Sở Ninh Dực còn để đứa con lớn nhất mới được một tuổi ra quyết định ở công ty, còn đưa thằng bé đến quán bar đánh lộn. Sở tổng bế con là hình ảnh khiến người khác vừa nhìn đã thấy hoảng sợ.


Sở phu nhân khéo léo ngồi một bên làm đám người ngoài nhìn vào mà ước ao. Lúc nào cũng có vợ hiền con ngoan bên cạnh, đó chính là cuộc sống mà người người đếu khao khát!

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu như thể đang dạy cho Bánh Bao Rau chơi cái này như nào mới là chính xác. Bánh Bao Rau có được đồ chơi mới lập tức gạt tay của ba ra, cái này là của nhóc, ba không được đụng.

Sở Ninh Dực thấy Bánh Bao Rau tự chơi một mình được liền quay sang nhìn Thủy An Lạc. Cô khẽ nhíu mày nhìn về phía sau, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực: “Hai người họ vẫn chưa về, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Vấn đề đã xong rồi, chuyện bây giờ là phải làm sao để ngả bài thôi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao? Kể cả có giả làm hải tặc thì cũng đâu dễ đối phó?!” Chân mày của Thủy An Lạc càng nhíu chặt lại.

Sở Ninh Dực nhướng mày sau đó phất một cái sau gáy vợ ngốc nhà mình: “Không sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui