Tiểu Bất Điểm cau mày, ngẩng lên nói với Phong Phong: “Ông nội con tỉnh dậy rồi, con phải đi tìm ông đây, tạm biệt chú.” Tiểu Bất Điểm nói xong lại nhìn Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc: “Con chào cô chú.”
Thủy An Lạc nhìn theo cô bé, muốn kéo lại, nhưng lại bị Sở Ninh Dực ngăn lại.
Chốc chốc Tiểu Bất Điểm lại ngoảnh lại nhìn họ, trên gương mặt bé xinh nở nụ cười ngọt ngào, đáng yêu.
Hai bàn tay buông thõng bên hông của Phong Phong bỗng siết chặt lại, trong lòng như có một giọng nói cứ liền tục nói với anh rằng, đừng để con bé đi, đừng để con bé đi.
“Chờ đã...”
Hành động còn nhanh hơn não, lời nói buột ra khỏi đầu môi, thậm chí ngay chính cả bản thân anh cũng cảm thấy bất ngờ.
Tiểu Bất Điểm quay lại, chớp mắt nhìn Phong Phong.
Phong Phong đi tới bế cô bé lên, sau đó lại nhìn người hầu kia nói vài câu gì đó.
Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau đang bò trên đùi cô lên, lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực, như thể hỏi anh, Phong Điên nói gì vậy?
“Phong Tứ muốn đưa con bé về.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, họ cũng nên về rồi.
Bữa tối vẫn rất thịnh soạn. Bánh Bao Rau chơi được một lúc cũng bắt đầu buồn ngủ. Thủy An Lạc vừa đút được cho nhóc vào miếng cháo, nhóc liền lim dim rồi nhắm mắt lại ngủ mất.
“Mai là đóng đảo ạ?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.
“Chính xác mà nói thì là mười hai giờ đêm nay. Ngày mai bắt đầu đấu giá mới là lúc cuộc vui bắt đầu.” Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho cô, nghĩ một hồi lại nói: “Anh nghĩ, em sẽ nhanh chóng thấy được vị Công chúa Delia mà em vẫn luôn thấy tò mò kia thôi.”
“Hả? Không phải bà ấy đã...” mất lâu rồi sao?
Sở Ninh Dực chỉ cười không nói, nhưng lúc nhìn Bánh Bao Rau anh lại cau mày lại. Bánh Bao Rau phải làm sao bây giờ?
Lúc này mà buông thằng bé ra thì có hơi mạo hiểm, kết quả chỉ có thể là một trong hai khả năng. Một là có thể khiến thằng bé học được cách tin tưởng, tin rằng ba mẹ đều vì muốn tốt cho nó, như thế bệnh tình mới chuyển biến tốt được. Còn khả năng còn lại chính là thằng bé không thể chấp nhận được, như vậy sẽ khiến con trai anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất cứ ai được nữa.
“Mai có cần mang cả Bánh Bao Rau theo không?” Thủy An Lạc cúi nhìn cậu con trai đang ngủ. Cô không dám để thằng bé lại một mình.
Sở Ninh Dực đồng ý đưa Bánh Bao Rau theo, chủ yếu là vì muốn khám bệnh cho thằng bé. Đây là một cơ hội, nhưng khả năng thành công chỉ có 50%, thế này là rất mạo hiểm.
Bánh Bao Rau vẫn đang ngủ rất ngon trong lòng mẹ.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cứ đờ ra đó, lại càng ôm Bánh Bao Rau chặt hơn.
Có lẽ sự bối rối cả đời này của Sở Ninh Dực đều đặt hết vào đứa con này rồi.
Sở Ninh Dực nắm chặt đũa. Thủy An Lạc đã dạy cho anh biết nào là bất trắc, nhưng việc ngoài ý muốn này anh không thể chấp nhận nổi.
“Đưa theo đi.” Một lát sau, cuối cùng anh cũng thua bởi tỷ lệ 50% kia.
Thủy An Lạc cúi xuống hôn lên đầu Bánh Bao Rau. Dù đưa Bánh Bao Rau theo chính là rước thêm rắc rối vào người, nhưng cô cũng không muốn để thằng bé lại ở đây.
Sau bữa tối, Thủy An Lạc mang Bánh Bao Rau đi tắm. Sở Ninh Dực vẫn nằm trên giường đăm chiêu, như thể đang đợi ai đó, lại như đang nghĩ ngợi điều gì.
Chưa tới mười một giờ, cả tòa lâu đài đã tĩnh lặng hẳn xuống.
Thủy An Lạc nằm trong lòng Sở Ninh Dực, khẽ gõ lên ngực anh, “Kỳ lạ thật đấy, lúc trước chẳng phải vẫn có chuông báo nửa tiếng một sao?”
Sở Ninh Dực cúi nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình. Anh đưa tay lên xoa đầu cô, “Đúng là kỳ thật.” Nói rồi anh lại hôn xuống môi cô, khẽ thì thầm bên tai: “Nhắm mắt lại, đừng thở.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...