Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Thế thì An Tam mới là tình nhân bé nhỏ của cậu.” Phong Phong tức tối bật lại một câu, rõ ràng là đã bị Sở Ninh Dực chọc giận.
Sở Ninh Dực cau mày, Thủy An Lạc cũng không nhịn được ngoảnh lại nhìn họ, sao lại lôi cả chuyện tình nhân ra rồi?
Sở Ninh Dực hiểu ý của cậu ta, nhưng cũng không chấp, chỉ hờ hững nói: “Chuyện này có lẽ sẽ rắc rối hơn cậu nghĩ nhiều. Có điều, đó không phải là chuyện của cậu nữa rồi. Sau khi kết thúc chuyện đảo Kim Cương, chúng ta sẽ lập tức trở về thành phố A.”
Phong Phong cũng nhíu mày theo. Anh biết chuyện đảo Kim Cương không hề đơn giản, nhưng trong đầu lại chỉ có vài chỉ tiết lẻ tẻ, không thể xâu chuỗi lại với nhau được.
“Ôi, Sở tổng, Phong Ảnh đế, sao không thấy An tổng đâu thế này?” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi dưỡn cái bụng bự của mình đi tới, cười lên một cái mặt liền hiện đầy nếp nhăn. Ông ta tới đây muộn nên biết một ít tin tức ở thành phố A. Nhưng khi thấy Sở Ninh Dực vẫn bình thản đứng ở đây, ông ta liền cảm thấy tò mò, thế nên mới cố tình đi tới hỏi thăm một chút.
Sở Ninh Dực hơi rũ mi. Phong Phong nhếch miệng, tỏ ý không có hứng thú với chuyện thương trường, sau đó liền đi tìm lũ trẻ con.
“Ở thành phố A có vài chuyện cần cậu ấy giải quyết nên không tới đây được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp, vẫn giữ thái độ vốn có của mình.
“Sớm biết Sở tổng tới đây thì chúng tôi khỏi qua cho rồi. Xem ra Sở tổng cũng nhất quyết phải có được hòn đảo Kim Cương này rồi.” Người kia lại tiếp tục cười ha hả, giọng điệu có ý thăm dò.
“Đã là đấu giá, ai trả cao thì người đó được. Thế nên dù tôi có muốn thì cũng không thể liệu trước thực lực của người khác, ngài nói có phải không?” Sở Ninh Dực mặt không chút gợn sóng đáp lại, sau khi khẽ gật đầu với người kia một cái liền quay người rời đi.
Người kia thoáng sững sờ, một lát sau vẫn chưa hoàn hồn lại được, cứ ngẩn ra nhìn Sở Ninh Dực mãi.
Thủy An Lạc thấy anh đi tới, liền nắm lấy tay anh mượn lực đứng lên, tiện đà lao thẳng vào lòng Sở Ninh Dực.
“Anh vừa nói gì với ông ta thế?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng. Cô thấy người đàn ông kia vừa quay lại liền bị mọi người vây lấy, chắc chắn cũng đang hỏi han cuộc đối thoại của ông ta với Sở Ninh Dực vừa rồi cho xem.
Sở Ninh Dực một tay ôm lấy eo cô, sự hờ hững trên mặt sớm đã không thấy đâu nữa, “Chỉ là mấy câu tám nhảm thôi.”
Thủy An Lạc bĩu môi, đầu lại bị Sở Ninh Dực quay qua một bên. Cô đang tò mò liền thấy người đứng trước cửa sổ không xa.
Cả người Thủy An Lạc bỗng căng cứng. Cô theo phản xạ định đi tới đó nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo cổ tay lại.
Dù ở một khoảng cách rất xa nhưng Kiều Nhã Nguyễn cũng đã trông thấy cô.
“Như em mong muốn, giờ bọn mình bị ụp nguyên bầy rồi đấy.” Sở Ninh Dực thở dài nói.
Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn dáng vẻ giả vờ than vãn của Sở Ninh Dực. Cô đập một cái lên ngực anh, “Không sao, tình nhân bé nhỏ của anh vẫn còn ở ngoài. Anh ấy sẽ trả thù cho chúng ta.”
Sở Ninh Dực khẽ cười mắng một câu gì đó, rồi lại ôm chặt cô vào lòng.
Sao anh có thể để cô xảy ra chuyện gì bất trắc được chứ.
Dưới sự dè bỉu cực độ của Bánh Bao Rau, cuối cùng hai đứa nhỏ vẫn không tìm thấy vỏ ốc màu tím.
Tiểu Bất Điểm hung hăng trừng mắt với nhóc: “Đều tại cái mặt đáng ghét của cậu nên vỏ ốc tím mới không chịu ra đấy.”
“Cậu thì đẹp đấy?” Bánh Bao Rau hừ một tiếng, âm điệu của chữ cuối còn khiến người ta có cảm giác rất ngứa đòn nữa.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, con thế này có phải bộc lộ tâm trạng hơi nhiều quá rồi không? Từ lúc mẹ mang thai con tới lúc sinh con ra tới giờ, có thế nào cũng hơn ba năm rồi, sao con chưa từng biểu lộ nhiều cảm xúc như thế ra trước mặt mẹ hả?
Thủy An Lạc đang muốn nói gì đó, một người hầu đã chạy tới nói nhỏ gì đó vào tai Tiểu Bất Điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...