Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Lúc Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đưa Bánh Bao Rau trở lại bờ biển liền trông thấy cảnh này.
Rõ ràng Tiểu Bất Điểm đang tủi thân muốn khóc, bàn tay nhỏ vẫn cứ che mông mình. Lisa thì hoàn toàn trưng ra vẻ mặt mẹ kế, cứ như người ta nợ cô ta mấy trăm vạn vậy.
Bánh Bao Rau vốn muốn quay lại dạy bảo Tiểu Bất Điểm, nhưng trông thấy cô bé như vậy, nhóc liền nhíu mày. Tiểu Bất Điểm thế này trông lại giống em gái nhóc, nhìn cứ thương thương.
Thế nên nhóc cũng không nỡ mắng cô bé.
“Phong Phong, sao anh lại có con được, đây rốt cuộc là con của nhà nào hả?” Lisa vẫn không tin, cô ta không để tâm tới việc Phong Phong có người phụ nữ khác, nhưng con thì chỉ có thể là cô ta sinh ra thôi.
Tiểu Bất Điểm nhíu chặt mày. Từ lúc cô bé tới đây tới giờ, không có ai dám lớn tiếng với bé như vậy cả, cái cô này là ai chứ?
“Cháu là con nhà ai thì liên quan gì đến cô. Cô đâm vào cháu, chẳng lẽ không biết xin lỗi à?” Tiểu Bất Điểm cau mày nói.
“Hừ, con oắt kia, mày có biết tao là ai không hả?” Lisa kiêu căng nói, “Không lâu nữa, nơi này đều sẽ là của tao hết đấy.”
Lisa nói xong, Sở Ninh Dực liền ngẩng lên nhìn cô ta.
“Công chúa bệ hạ.” Người đàn ông sau lưng bỗng kêu lên.
Tuy Thủy An Lạc không biết người đó nói gì, nhưng nhìn điệu bộ của người đó thì có vẻ như cô nàng Công chúa Lisa này lỡ lời rồi.
Sở Ninh Dực vẫn không thay đổi sắc mặt, như thể không hề nghe thấy câu nói này.
Công chúa Lisa mím môi, cúi đầu nhìn dấu tay trên bộ đồ của mình, thế rồi tức giận bỏ đi.
“Xấu tính thật đấy.” Tiểu Bất Điểm bĩu môi nói.
Phong Phong xoa đầu cô bé, “Để chú bôi thuốc cho con.”
“Không cần đâu ạ, một lát là khỏi ngay thôi.” Tiểu Bất Điểm nói, có vẻ như không hề để tâm tới chuyện mình bị thương.
Tiểu Bất Điểm nói rồi, lại trượt xuống khỏi người Phong Phong, sau đó lại đi tìm vỏ ốc màu tím.
Bánh Bao Rau được mẹ thả xuống, nghĩ một hồi rồi vẫn đi tới chỗ cô bé. Bình thường em gái nhóc chỉ ngã chút thôi đã khóc váng trời váng đất lên rồi, sao con bé này lại không khóc?
Thủy An Lạc đi trông hai đứa nhỏ. Phong Phong nhíu mày nói: “Xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị cả rồi. Một khi di chúc hết thời hạn, hòn đảo Kim Cương này sẽ được chuyển sang tên Lisa. Tới lúc đó, đám người này e là khó mà sống rời khỏi đây được.”
Nước M tuy nhỏ nhưng dã tâm lại cực kỳ lớn.
Ánh mắt Sở Ninh Dực vẫn nhìn về phía xa xăm. Một lát sau anh mới lên tiếng: “Cậu có biết lần này tại sao tôi lại bảo An Tam ở lại trông giữ thành phố A không?”
“Hửm?” Phong Phong hơi ngẩn ra, từ trước tới giờ họ đều cùng nhau hành động, lần này anh cũng thấy kỳ lạ thật.
“Kẻ có thể khiến người đang chấp quyền ở nước M nghe theo sự điều khiển thì chứng tỏ thế lực sau lưng kẻ kia không thể khinh thường. Nếu để cậu ở lại thành phố A, tôi thật sự không yên tâm.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúi đầu nhìn đồng hồ.
Phong Phong: “...”
Mặt Phong Phong bỗng vặn vẹo còn hơn cả bánh quẩy. Sở Đại, cậu thế này rõ ràng là đang khinh bỉ tôi đấy, như thế có thật sự tốt không hả?
“Thế An Tam thì có thể à?” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ninh Dực quay lại, nhìn Phong Phong như thể anh vừa hỏi một câu rất ngu si vậy.
Phong Phong khẽ chửi một tiếng. Sở Đại thế này là đang sỉ nhục IQ của anh.
“Kẻ đó là ai?” Phong Phong cũng không vòng vo nữa, dù sao thì xung quanh đây sẽ không có ai nghe lén được nên anh cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Sở Ninh Dực lại quay lại liếc anh thêm cái nữa, như thể đang nghĩ xem có nên nói chuyện với anh nữa không.
“Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và An Tam là gì không? Chính là kể cả khi tôi chưa nói gì, An Tam của cậu đã có thể đoán ra được kẻ đó là ai rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.
Nhưng điều này với Phong Phong mà nói, chính là một đòn bạo kích!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...