Kiều Nhã Nguyễn hơi hé miệng. C biết ngay là tên này Smà biết chuyện thì sẽ có phản ứng như thế mà.
“Anh đừng có làm loạn, đây là công việc của em.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng cảnh cáo.
Phong Phong vẫn áp trán lên trán cô, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay đẩy anh, “Sáng hôm nay anh có thấy đứa bé nào không?”
“Bánh Bao Rau à?” Tuy thằng nhóc kia gọi anh một tiếng chú Tư, nhưng thật sự là không đáng yêu bằng Bánh Bao Đậu. Bánh Bao Đậu lần nào cũng ngọt ngào gọi chú Tư, thế mới dễ nghe chứ.
“Không phải, con gái cơ, em có cảm giác là cô bé chúng ta gặp lần trước.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
“Em nói Tiểu...”
“Làm gì đấy?” Giọng nói trầm thấp của Sư Hạ Dương đột nhiên vang lên, rõ ràng có chút không hài lòng.
Kiều Nhã Nguyễn vội vàng đẩy Phong Phong ra, vươn tay sờ chóp mũi mình, “Lão đại.”
Đứng trước mặt Sư Hạ Dương, Phong Phong liền xị mặt ra.
“Quay về.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, vừa có động tĩnh anh ta liền biết ngay là xảy ra chuyện cho nên mới đi tìm.
Phong Phong vươn tay kéo cổ tay Kiều Nhã Nguyễn lại. Kiều Nhã Nguyễn quay đầu.
“Đây là mệnh lệnh.”
“Rõ.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng đáp lại rồi chào theo nghi thức quân đội, thận trọng trở về.
Phong Phong: “...”
Đệch, gã này cố ý à?
“Không muốn hại chết cô ấy thì anh yên lặng chút đi.” Sư Hạ Dương nói xong xoay người định đi.
“Này, anh cố tình đúng không?” Cố tình khiến vợ anh ở chung một phòng với gã đàn ông khác.
Sư Hạ Dương quay đầu lại, ánh mắt trong bóng tối trở nên sắc bén, “Chẳng lẽ anh muốn cô ấy ở chung phòng với tôi?”
Phong Phong: “...”
Má nó, tên này cố tình chắc luôn!
Sư Hạ Dương không đợi anh nói xong, nhếch môi, sau đó xoay người bỏ đi.
Phong Phong vỗ hai tay một cái, nói chuyện với vợ, còn phải nhìn sắc mặt của gã đàn ông khác, thật là khó chịu vô cùng.
“Đúng rồi.” Sư Hạ Dương đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Phong Phong: “Biết tại sao Tiểu Nhã lại phải đồng ý theo tôi về nhà để ứng phó với ba mẹ tôi không?”
Phong Phong nheo mắt, sắc mặt càng thêm nguy hiểm, chờ anh ta nói.
“Nhưng mà tôi cũng đâu cần phải nói cho anh biết nhỉ, sư thúc.” Sư Hạ Dương nói xong, xoay người bỏ đi.
Phong Phong: “...”
Lúc này Phong Phong đã lôi tổ tông mười tám đời của Sư Hạ Dương ra mắng một trận trong lòng. Tên này đúng là khi sư diệt tổ.
Phong Phong đứng ở rừng cây một lúc lâu mới ôm cả bụng tức quay về phòng của mình. Về đến phòng anh liền đá lên giường một phát, giống như chưa hết giận. Sau đó Phong Phong lại chạy đến gõ cửa phòng Sở Ninh Dực ầm ĩ, khiến mấy người xung quanh cũng đi ra theo.
“Nhìn gì hả, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?” Phong Phong tức giận nói.
Quản gia tiếp tục dẫn người lên, cung kính đứng bên cạnh Phong Phong: “Thiếu gia có gì dặn dò?”
“Mang cho ông đây hai bình rượu ngũ lương.”
Sở Ninh Dực vừa mở cửa đã nghe thấy câu này, cảm giác đầu tiên là, thằng ranh này điên rồi, rượu ngũ lương, sao nó không đòi rượu xái luôn đi?
“Hơn nửa đêm ồn ào cái gì thế, chị dâu cậu đang ngủ đấy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Anh nhìn quản gia một cái rồi dẫn cậu ta vào.
Thấy Sở Ninh Dực nói vậy, Phong Phong lại thấy đau lòng. Sở Đại đã được ôm cả vợ cả con vào lòng rồi, còn anh thì sao?
Vợ còn đang bị chèn ép trong tay tình địch, anh lại chẳng thể nói gì.
Quan hệ giữa Sở Ninh Dực và Phong Phong, đó là chuyện cả thiên hạ đều biết. Quan hệ giữa Phong Phong và đảo Kim Cương, những người tinh ý đều sẽ biết.
Cho nên, việc Phong Phong hơn nửa đêm tới tìm Sở Ninh Dực đã gióng lên một hồi trống trong lòng tất cả mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...