Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Oa, anh trai nhỏ thật là đáng yêu.” Tiểu Bất Điểm vui sướng kêu lên.

“Là em trai.” Phong Phong nhấn mạnh, không hiểu sao cứ cảm thấy bị người khác giành giật mất của mình.

Bánh Bao Rau hơi nheo mắt, rất là không hài lòng với lời mà chú Tư nói.

“Không phải đâu.” Tiểu Bất Điểm nói sinh nhật của mình ra.

Sở Ninh Dực yên lặng tính toán ngày tổ chức hôn lễ của mình với Thủy An Lạc, lại so với ngày sinh của đứa nhóc này, bỗng hiểu rõ tức thì.

Kiều Nhã Nguyễn đã gài Phong Phong một vố to rồi.

Có điều sao đứa trẻ này lại ở đây? Tại sao Kiều Nhã Nguyễn lại không mang con bé về theo?

“Bánh Bao Rau, con dẫn em đi chơi đi.” Sở Ninh Dực nói xong, định thả Bánh Bao Rau xuống.

“Con có em gái, không phải nó.” Bánh Bao Rau kiêu ngạo nói.

“Ai da, tiểu công tử nhà cậu nói được hẳn bảy chữ kìa. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nó nói nhiều như thế đấy.” Phong Phong kinh ngạc thốt lên, rồi lại đặt Tiểu Bất Điểm xuống.

Tiểu Bất Điểm nhíu mày, bé đang bị chê đấy à?


Cô bé vươn tay chống nạnh, “Lớn như vậy vẫn còn bắt ba bế, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ.” Bé đây có thể chạy khắp núi rồi đấy nhé.

Sở Ninh Dực: “...”

Đứa nhóc này, chắc chắn là con của Kiều Nhã Nguyễn.

Bánh Bao Rau cúi đầu, bàn tay nhỏ xíu vẫn lười biếng vòng qua cổ ba, “Thế cậu cũng bắt ba cậu bế đi.”

Khiêu khích!

Đây là khiêu khích trắng trợn luôn!

Sở Ninh Dực nhìn con trai, hôm nay thằng nhóc này nói nhiều một cách kỳ lạ đấy nhé.

Tiểu Bất Điểm không có ba mẹ, lần này bị Bánh Bao Rau kích thích, khiêu khích, bỗng cáu ầm lên.

“Có ba thì hay ho lắm à, có giỏi thì tự đi bằng hai chân của mình ấy, nhìn thôi đã thấy là thằng nhóc ẻo lả rồi.” Tiểu Bất Điểm tức giận nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn Phong Phong, con gái cậu to gan quá rồi đấy, con trai tôi mà cũng dám nói là thằng ẻo lả à!


Phong Phong rất vô tội, Lão Đại à ánh mắt này của cậu là có ý gì, đứa nhỏ này đâu phải con gái tôi!

Trên khuôn mặt nhỏ xíu uể oải của Bánh Bao Rau thoáng hiện qua vẻ tức giận.

“Cậu đen lắm, giống hệt Hắc Long nhà tôi, trừ hàm răng ra thì chẳng có chỗ nào trắng hết.” Bánh Bao Rau nhanh mồm nhanh miệng phản bác.

Tiểu Bất Điểm không đen, hơn nữa còn là một cô bé trắng trẻo xinh xắn, nhưng so với tiểu thái tử Bánh Bao Rau thì không được tính là trắng thật.

Phong Phong: “...”

Má nó, ai nói thằng bé này bị tự kỷ miệng câm như hến thế, mỗi một câu nó nói ra đều có thể khiến người ta chết nghẹn ngay được đấy nhé!

Sở Ninh Dực cũng ngạc nhiên nhìn con trai, lại nhìn Tiểu Bất Điểm, lẽ nào đứa bé này chính là thuốc của con trai anh à?

“Hắc Long là ai?” Tiểu Bất Điểm khó hiểu ngẩng đầu nhìn Phong Phong.

Phong Phong thoáng gãi ót mình, có nên nói Hắc Long là một con chó không đây?

“Hắc Long là con chó săn của nhà tôi, to cực kỳ luôn.” Bánh Bao Rau cố ý nhấn mạnh chữ to, giống như đang đe dọa cô bé.

Thủy An Lạc đứng ở bậc thang, nghe con mình nói chuyện, thiếu chút nữa kích động phát khóc, bước nhanh xuống ôm lấy con trai hôn tới tấp.

Tiểu Bất Điểm hơi sững sờ, cô đó vừa làm gì thế? Nhưng mà cô đó đẹp quá.

Thủy An Lạc hôn con trai xong liền thả cậu bé xuống đất, lại nhìn Tiểu Bất Điểm đang hiếu kỳ nhìn mình, vươn tay đặt lên vai cô bé: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì?”

Ngoại trừ lần trước khi bị em gái chọc tức ra, cô chưa từng thấy con trai nói nhiều như vậy, còn nói lưu loát như thế, đặc biệt còn độc mồm thiếu đánh y như Sở Ninh Dực.

Tiểu Bất Điểm bị sự nhiệt tình của Thủy An Lạc làm cho hơi sợ. Cô bé quay đầu lại sợ sệt nhìn Phong Phong, giống như đang nói, có phải cái cô xinh đẹp này bị bệnh không thế ạ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui