Trước khi Tiểu Bất Điểm bị ngã xuống đã đáp gọn trong lòng Phong Phong. Bé con không những không sợ mà còn cười khanh khách suốt, tay cũng nhanh chóng ôm lấy cổ Phong Phong.
Phong Phong nghĩ lại vẫn còn thấy hoảng sợ, nhưng thấy dáng vẻ tươi cười của con bé, anh cũng không nỡ mắng, chỉ bế bé con đứng dậy.
“Sao con lại ở đây?”
“Cháu tới với ông, nhưng ở đây chán quá.” Tiểu Bất Điểm tỏ ra chán nản nói, có vẻ như đúng là bị buồn bực thật.
Phong Phong càng thấy thích đứa bé này hơn. Đứa nhỏ này không giống với Tiểu Sư Niệm. Nói thật, anh có chút thiên vị, vì anh biết rất rõ, anh thích đứa bé trong lòng mình hơn nhiều.
“Nhưng có chú tới thì tốt rồi. Chú có thể chơi với Tiểu Bất Điểm.” Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nói.
“Tiểu Bất Điểm?” Phong Phong mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, anh bế cô bé sang một góc yên tĩnh.
Tiểu Bất Điểm hơi ngẩn ra, quay đầu sang một bên, hình như ông có nói, không được nói với cô chú tên của bé, nhưng vừa rồi bé lại quên mất.
“Không phải con tên là Tiểu Nha Nha sao?” Quả nhiên, Phong Phong vẫn hỏi lại.
Tiểu Bất Điểm vội đấm tay lên ngực Phong Phong làm nũng, “Ông toàn gọi cháu là Tiểu Bất Điểm thôi.”
Phong Phong cúi đầu nhìn bé con đang làm nũng với mình, trái tim như muốn tan ra, hơi đâu mà để ý tới việc con bé nói thật hay không nữa.
“Thế ông con đâu? Sao lại ở đây một mình thế này?” Phong Phong không nhịn được hỏi, lần trước anh cũng không thấy ông con bé đâu cả.
“Ông đang bận với người khác, bảo Tiểu Bất Điểm chơi một mình ở đây.” Tiểu Bất Điểm tủi thân nói.
Phong Phong cúi đầu, có chút kinh ngạc vì thân phận đứa bé này. Phải biết, những người tới đây đều là nhà quyền quý. Cô bé này có thể tới được đây, còn được hầu hạ dạ vâng thế này, chứng tỏ thân phận của con bé không đơn giản. Hay nói cách khác là thân phận của ông con bé không hề đơn giản.
Có một người ở thôn Long Gia xuất hiện ở đây, còn có địa vị như vậy sao?
Phong Phong quay lại nhìn đám người đang xáp tới nịnh nọt ông ngoại mình. Anh ôm Tiểu Bất Điểm ngồi xuống bậc cầu thang, “Vừa hay, ông ngoại chú cũng đang bận, con chơi với chú nhé.”
Tiểu Bất Điểm cười khì khì. Bé nắm lấy tay Phong Phong, có vẻ như đang lo lắng không biết vết thương ở tay anh đã khỏi chưa.
“Sau này không được đứng ở những chỗ cao như thế nữa biết chưa hả?” Phong Phong trầm giọng nói.
Có quỷ mới biết, tại sao lúc đó anh lại sợ hãi như vậy, sợ con bé ngã xuống thì phải làm sao?
Tiểu Bất Điểm vẫn cười hề hề, bám lấy ngực anh không chịu quay ra.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi theo Lưu tổng ra liền nhìn thấy lão Bá tước. Cô hơi giật mình, lập tức tránh đi theo phản xạ. Lão Bá tước biết cô, nên có khả năng thân phận của cô sẽ bị bại lộ.
Phong Phong với Tiểu Bất Điểm ở trong góc vừa ăn vừa nghe Tiểu Bất Điểm kể chuyện, nên Phong Phong không ngẩng đầu lên. Tất nhiên anh sẽ không chú ý thấy Kiều Nhã Nguyễn đang ở cách mình không xa. Còn Kiều Nhã Nguyễn mải chú ý tới lão Bá tước nên cũng không thấy anh và Tiểu Bất Điểm.
Kiều Nhã Nguyễn nói với người cộng tác của mình vài câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Phong Phong bế Tiểu Bất Điểm đứng dậy, “Chú biết một nơi hay lắm, để chú đưa con đi nhé.”
Hai bóng lưng lướt qua nhau, nhưng họ lại không hề trông thấy đối phương.
Kiều Nhã Nguyễn quay trở lại phòng mình, mãi cho đến khi cô vào tới nhà tắm rồi tâm trạng mới dịu xuống. Cô quên mất, trong tình huống này, lão Bá tước nhất định sẽ tới, sau này cô càng phải hành sự cẩn thận hơn mới được.
Kiều Nhã Nguyễn đang mải nghĩ, bên ngoài lại có tiếng máy bay trực thăng. Cô đi tới mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...