Bánh Bao Rau bị tiếng hét của mẹ làm giật mình, nhóc ngẩng lên nhìn mẹ, như đang hỏi: Mẹ, làm sao thế?
Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên người Bánh Bao Rau, nhưng vẫn nhìn Sở Ninh Dực.
“Em không đồng ý.” Cô tuyệt đối không thể lấy an nguy của con trai cô ra để đùa được, tuyệt đối không.
Sở Ninh Dực quay lại liếc Thủy An Lạc một cái, rồi lại cẩn thận lái xe, “Giờ chúng ta đã bước đi trên con đường này rồi, không còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu.”
“Anh cố tình?” Thủy An Lạc không tin nổi, nói.
Sở Ninh Dực khẽ thở dài. Chuyện đã tới nước này, đặc biệt còn khiến bệnh con anh càng lớn càng nghiêm trọng hơn, anh thà liều một phen còn hơn.
“Vợ à, em phải tin vào thằng bé.” Sở Ninh Dực chỉ có thể nói vậy để an ủi cô.
“Anh điên rồi, chắc chắn là anh bị điên rồi, nó chỉ mới hai tuổi thôi.” Thủy An Lạc đè thấp giọng điệu tức giận của mình xuống.
“Để tốt cho tương lai của nó, anh thà liều một lần này còn hơn.” Sở Ninh Dực kiên định nói.
Bánh Bao Rau ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, cặp mắt to tròn đảo quanh nhìn Sở Ninh Dực, vừa như hiểu những gì anh đang nói, lại như không hiểu gì.
Nhưng Bánh Bao Rau không phải là Bánh Bao Đậu, dù nhóc có thắc mắc cũng sẽ không hỏi ra miệng, vì nhóc không thích nói chuyện.
Nhưng nhóc cảm thấy ba thế này nghiêm túc quá.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai. Bánh Bao Rau cười tít mắt nhìn mẹ, bàn tay nhỏ nhắn còn xoa lên mặt cô.
Phải, so với tương lai của thằng bé, nếu giờ liều thử một lần, có lẽ sẽ có bước chuyển ngoặt.
Căn bệnh này, còn nhỏ có thể không có gì, nhưng nếu lớn lên, có lẽ ngay đến việc thằng bé giao tiếp với người khác cũng sẽ gặp phải vấn đề. Nó sẽ vô thức bài xích mọi người, như vậy, kể cả đi học hay ra ngoài xã hội, thằng bé cũng sẽ bị hủy hoại mất.
Thủy An Lạc ôm chặt lấy Bánh Bao Rau, nếu như vậy có thể khiến bệnh của thằng bé thuyên giảm, vậy cô cũng sẽ chấp nhận liều một phen.
“Mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu.” Thủy An Lạc khẽ nói.
Bánh Bao Rau cười khanh khách, không biết mẹ đang nói gì nữa.
Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc đưa Bánh Bao Rau ra ngoài ăn cơm. Bánh Bao Rau ăn rất ít. Thằng bé hầu như chỉ ăn những món mà Thủy An Lạc đã ăn, đây cũng là biểu hiện rất rõ ràng về việc cực kỳ không tin tưởng người khác.
Thế nên họ rất ít khi đưa Bánh Bao Rau ra ngoài ăn. Nhưng ngay cả vậy, Bánh Bao Rau cũng vẫn không ăn được nhiều lắm.
Sở Ninh Dực gọi sữa cho nhóc, anh tự uống một ngụm rồi mới đặt lên bàn.
“Con tới chỗ ba lấy sữa uống đi.” Thủy An Lạc đặt nhóc xuống đất, bảo nhóc tự đi lấy.
Bánh Bao Rau chớp mắt nhìn ba, rồi lại quay lại nhìn mẹ, cuối cùng vẫn sải bước chân ngắn cũn của mình đi tới, nhưng nhóc không gọi ba lấy hộ mà tự với tay lấy cốc sữa.
Thủy An Lạc nhìn nhóc, chiếc thìa nắm trong tay hơi khựng lại, cô tránh mắt nhìn sang chỗ khác.
Một đứa trẻ ngay đến cha mình cũng không tin tưởng, sau này thằng bé còn có thể tin ai được nữa đây?
Banh Bao Rau tì tay lên đùi Sở Ninh Dực, nhóc kiễng chân một lúc, nhưng tiếc là vẫn không với được, thế nên đành phải nhìn anh: “Ba, lấy.”
Sở Ninh Dực bế nhóc ngồi lên đùi mình, sau đó bưng cốc sữa lên, Bánh Bao Rau nhìn một lúc lâu, có chút phòng bị.
Sở Ninh Dực lại uống thêm một ngụm, ra hiệu cho nhóc uống.
Bánh Bao Rau vẫn có chút đề phòng, nhưng lần này nhóc đã chịu vươn đầu tới, bàn tay nhỏ ôm lấy tay ba, bắt đầu từ từ uống.
Bàn tay to lớn của anh xoa lên đầu nhóc, hy vọng lần này, bước đi này của anh sẽ không sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...