Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Không được, cái này không phù hợp với tác phong của nhóc.
Đáng tiếc là thanh mai của nhóc quá ngốc, nếu cứ chờ mãi thì liệu đời này nhóc có thể tốt nghiệp được không?
“Đúng vậy, em không được ăn nhiều chocolate quá. Nếu như em mập quá thì anh Bảo Bối không cần em nữa đâu.” Tiểu Bảo Bối nói một cách đương nhiên.
Tiểu Miên Miên nghiêm túc gật đầu: “Vâng vâng, em biết mà. Miên Miên không cần chocolate, nhưng mà anh Bảo Bối có thể mang đồ ăn ngon cho Miên Miên không?”
Mân Hinh nhìn con gái mình mà cảm thấy bất lực, sinh được một cô con gái bảo bối như vậy thế nhưng mới lớn có chừng này đã bị người khác cướp mất.
“Tất nhiên là được rồi, cái gì anh Bảo Bối cũng có thể mang cho em hết. Nhưng em phải ngủ ngoan trước đã. Chờ ba mẹ anh về là anh có thể về rồi, lúc đó có cái gì ăn ngon cũng cho em hết.”
Tiểu Bảo Bối vừa mới dứt lời thì Bánh Bao Đậu lập tức cảm thấy kinh hoàng. Bé con xoạt xoạt hai cái đem toàn bộ đồ ăn vặt của mình cất đi, tuyệt đối không thể để anh hai cầm đồ ăn của bé đi được.
Hà Tiêu Nhiên nhìn hành động của cháu gái thì bật cười, đứa nhóc này thật sự quá mức đáng yêu.
Bánh Bao Đậu cất thật kỹ đồ ăn vặt của mình, sau đó bò dậy đi tìm bà nội: “Bà nội ơi, cho con nhìn ba mẹ đi.”
Hà Tiêu Nhiên nhìn đông hồ, lúc này bên Mỹ đang là ban ngày, chắc cũng không bận bịu gì.
Hà Tiêu Nhiên cầm lấy ipad, sau đó là gọi video cho Sở Ninh Dực. Bánh Bao Đậu lập tức nhào đến ôm lấy để nhìn người trên màn hình.
“Ba, ba...”
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh đang phải trông chừng Bánh Bao Rau đang đi loạn khắp nơi trong phòng khách, lúc này không có thím Vu hay người giúp việc giúp đỡ, chỉ có hai người họ với con trai mà thôi. Bình thường thì không có cảm giác gì, nhưng mà đến lúc thật sự phải nhúng tay vào mới biết rằng việc trông một đứa nhóc quả là không thể lơi là bất cứ giây phút nào được.
Bánh Bao Rau nghe được giọng của em gái thì nhịn không được mà quay đầu lại nhìn ba mình.
Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế rồi ngoắc tay gọi Bánh Bao Rau tới.
Lúc này Thủy An Lạc đang ở trong bếp cắt hoa quả cho họ. Bánh Bao Rau nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ba, còn có cả giọng em gái của nhóc nữa.
Từ khi còn trong bụng mẹ đến giờ, nhóc chưa bao giờ tách khỏi em gái quá ba tiếng, nhưng lần này đã xa nhau mấy ngày rồi.
Vậy nên Bánh Bao Rau có chút xoắn xuýt, qua bên kia gặp em gái hay là tiếp tục chờ mẹ đây?
Mà dường như Thủy An Lạc cũng cố tình không đi ra khỏi phòng bếp.
Bánh Bao Rau xoắn xuýt một hồi, hình như bên đó còn có cả giọng của anh hai với giọng của chị Miên Miên, nhóc muốn qua xem một chút.
Sở Ninh Dực cũng không vội mà vẫn thong thả nói chuyện với con gái.
Bánh Bao Rau đưa tay gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, nhóc cũng muốn nói chuyện với em gái.
“Ba, anh đâu rồi? Con nhớ anh.” Bánh Bao Đậu tỏ ra đáng thương nói.
Cuối cùng, sau khi Bánh Bao Rau nghe được em gái nói như vậy mới ôm xe đồ chơi của mình đi đến chỗ ba.
Sở Ninh Dực đặt di động lên bàn, sau đó đứng dậy vào bếp.
Bánh Bao Rau vội vàng chạy tới. Nhóc buông đồ chơi trong tay ra rồi nhìn em gái trên màn hình. Bánh Bao Rau cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, thế nhưng nụ cười khẽ trên khuôn mặt của nhóc đã thể hiện rõ rằng nhóc đang rất vui.
Sở Ninh Dực đi vào phòng bếp, sau đó quay đầu nhìn dáng vẻ nhìn di động của con trai nhỏ, vừa nhìn vừa ăn trái cây được Thủy An Lạc đưa cho.
Thủy An Lạc cẩn thận nhìn: “Cái tính đỏng đảnh này cũng giống y hệt anh.”
“Nói lung tung, rõ ràng bản thiếu gia rất thẳng thắn nhé.” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tai cô.
Thủy An Lạc: “...”
Anh mặt dày, anh thắng.
Thủy An Lạc lạnh lùng liếc Sở Ninh Dực một cái, cô chịu thua anh rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...