Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Cảm ơn anh.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
“Thật ra thì cũng không có gì, cô cứ suy nghĩ cho kỹ. Trên đời này kể cả những người bình thường như chúng ta cũng chỉ tin tưởng hoàn toàn có mấy người, chẳng qua là thằng bé sẽ biểu hiện rõ ràng hơn những người khác mà thôi. Cứ coi cậu bé như những đứa trẻ bình thường khác là được.” Kiều Bắc an ủi: “Đứa bé này thật đúng là tổng hợp tất cả những tật xấu của Sở Ninh Dực, giống y chang. Mấy người không thấy lúc Sở Ninh Dực xấu tính đấy thôi. Một khi cậu ta mà bùng phát thì khẳng định đây chính là con đẻ của cậu ta đấy.” Kiều Bắc nói như đang đùa: “Cô làm mẹ chưa chắc đã là mẹ ruột, nhưng cậu ta thì chắc chắn là ba ruột đó.”
Thủy An Lạc muốn cười nhưng không cười nổi, bởi vì câu chuyện cười này chẳng có chút hài hước nào cả.
“Được rồi, đừng lo lắng nữa, cũng không phải là bệnh chết người gì.” Kiều Bắc vừa nói vừa vỗ vai Thủy An Lạc: “Tôi lại cảm thấy người cô cần quan tâm bây giờ là Sở Ninh Dực ấy. Đừng để cậu ta tái phát bệnh cũ, cô phải biết cậu ta là người có tiền sử bệnh tâm thần đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Chồng mắc bệnh tâm thần, con trai cũng mắc bệnh tâm thần.
Sao cô lại xui xẻo như thế hả.
“Nếu tôi ném hai người họ vào một chỗ thì sẽ thế nào?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
“Ầy...” Kiều Bắc hơi ngẩn ra, sắc mặt cực kỳ khó tả: “Tôi không đề nghị cô làm như vậy đâu.”
“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Thủy An Lạc vẫy tay sau đó xoay người về phòng bệnh.
Thủy An Lạc trở về nhưng tâm tình không tốt lắm.
Tiểu Bảo Bối đưa tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, nhóc lo lắng nhìn mẹ mình.
Thủy An Lạc khom người bế con trai lên, cô nói: “Mẹ không sao, lát nữa con đưa em gái về cùng với ông nội nhé.”
“Mẹ ơi con không về đâu! Con phải ở đây với anh.” Bánh Bao Đậu cứng cổ nói.
Bánh Bao Rau trừng cô nhóc.
“Con ở với anh để ăn đồ ăn vặt của anh hả?” Thủy An Lạc dứt khoát bóc phốt con gái.
Bánh Bao Đậu bĩu môi: “Mẹ không hiểu tình cảm của Bánh Bao Đậu dành cho anh trai gì cả!” Bánh Bao Đậu tỏ vẻ đáng thương nói.
Thủy An Lạc: “...”
Mẹ chỉ biết con là một đứa tham ăn thôi!
Thủy An Lạc đang đối mặt với con gái thì di động đột nhiên vang lên, cô với tay cầm lên thì hơi khựng lại khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình: “Janis.”
“An, nghe nói cô về nước rồi à, sắp đến lần bảo vệ thứ ba rồi, cô phải làm sao đây?” Janis lo lắng nói.
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau đang nhìn mình một cách lo lắng trên giường bệnh. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Con trai tôi bị bệnh, chắc tôi sẽ không thể trở lại kịp rồi.”
Đầu bên kia hơi dừng lại một chút: “Không thể tìm người chăm sóc hộ sao?”
“Không được, thế nên chắc tôi không tham gia phản biện được đâu.” Thủy An Lạc nói: “Cảm ơn anh.”
“Nhưng mà An, chuyện này rất quan trọng với cô.” Janis nói: “Cô biết đấy, kết quả cuộc thi lần này có thể anh hưởng đến quyền xin cấp bằng bác sĩ quốc tế sau này đấy!”
Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau, bản thân cô đây ngay cả bệnh của con trai mình cũng không chữa khỏi thì còn muốn xin cấp bằng bác sĩ quốc tế làm gì nữa?
“Hơn nữa cô không thể mang đứa bé đến đây sao, dẫu sao nền y học ở nơi đây cũng rất phát triển, như thế cô cũng có thể ở bên cạnh thằng bé mà.” Janis có chút gấp gáp nói, dường như anh ta đang sợ cô thật sự không đến.
Đưa Bánh Bao Rau đến Mỹ gặp bác sĩ tâm lý sao?
Thật ra thì Thủy An Lạc không đồng ý lắm, dẫu sao Bánh Bao Rau vẫn còn quá nhỏ.
“An, cô có thể suy nghĩ một chút về những gì tôi nói, thật đấy.” Janis nghiêm túc nói, sau đó dường như anh ta sợ Thủy An Lạc đổi ý nên lập tức cúp máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...