Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh Phong Phong vừa xoa cằm, vừa nhìn người đàn ông một tay xách hai cái rương, một tay ôm người đẹp bên kia.

“Chậc chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn hảo, anh bỏ lỡ cơ hội tốt rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

Phong Phong xùy một tiếng, “Mỹ nhân nào, không thấy, trong mắt anh chỉ có mình em là mỹ nhân thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Câu này thật êm tai, cô thích.

Sư Hạ Dương vứt chiếc rương qua một bên, cúi đầu nhìn cô gái vừa được mình kéo ra đằng sau, “Cô không sao chứ?”

Diệp Uyển Uyển lúc này còn chưa hoàn hồn, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào anh.

“Ba, cô Uyển Uyển.” Tiểu Sư Niệm còn chưa thay quần áo đã vội xách váy chạy tới.

Diệp Uyển Uyển bỗng sực tỉnh, hai má ửng hồng lui về sau một bước, “Cảm ơn.” Cô ấy thấp giọng nói, có chút e thẹn nhưng chân thành.

Sư Hạ Dương lại chẳng có gì khác thường. Anh ta vươn tay bế Tiểu Sư Niệm lên: “Quay xong chưa? Thay quần áo rồi về với ba nào.”


Diệp Uyển Uyển lúc này mới nhớ ra quần áo trong tay mình, vội vàng đưa tới, “Đây là quần áo của Niệm Niệm.”

“Cảm ơn.” Sư Hạ Dương vươn tay đón lấy, tìm một nơi ôm Tiểu Sư Niệm đi vào, sau đó che mành lại, bắt đầu thay quần áo cho con gái.

Diệp Uyển Uyển vỗ nhẹ gương mặt nóng rần của mình. Tiểu Sư Niệm rất ít khi nhắc đến ba của mình, không ngờ ba cô bé lại là một quân nhân, là Thượng tá, lại còn là một người... đẹp trai như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục xoa cằm, hưởng thụ hoa quả Phong Phong dâng tới, “Này, sao em cứ có cảm giác Diệp Uyển Uyển này đã trúng tiếng sét ái tình rồi nhỉ.”

“Cảm giác của em sai rồi, loại con gái này chỉ thích hợp làm bình hoa thôi.” Phong Phong độc miệng nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhấc chân đá Phong Phong một cái, một lát sau mới nói: “Kiểu con gái này thì làm sao, rất phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông các anh còn gì.”

“Thế thì em không hiểu rồi, kiểu phụ nữ như thế này chỉ thích hợp làm phu nhân của những kẻ có tiền thôi, giống như kiểu Sở Đại ấy, trong nhà phải có vài người hầu hầu hạ.” Phong Phong thản nhiên nói, cầm quả quýt đưa cho cô.

“Chuối.” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục vừa xem vừa mở miệng nói.

Phong Phong chân chó đổi thành chuối, còn lột sẵn vỏ.

George: “...”


Loại đàn ông không có tự trọng như thế này, trên thế giới cũng không có mấy người.

Tiểu Sư Niệm thay quần áo xong đi ra, vẫn đang được Sư Hạ Dương bế.

Tâm trạng của Diệp Uyển Uyển lúc này đã bình tĩnh lại nhiều, cô tiến lên, “Chuyện khi nãy thực sự cảm ơn anh.”

“Có gì to tát đâu.” Sư Hạ Dương nói rồi lướt qua Diệp Uyển Uyển bước đi.

Tiểu Sư Niệm phất tay nói tạm biệt: “Tạm biệt cô Uyển Uyển.”

“Chậc chậc chậc.” Lúc Sư Hạ Dương đến gần, Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được nói: “Tôi bảo này, anh tỏ vẻ lạnh lùng làm gì chứ, em gái người ta đang cảm ơn anh cơ mà.”

Sư Hạ Dương lạnh lùng liếc xéo cô một cái, “Ai cho phép cô nghỉ? Cút về.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

“Sư Hạ Dương, cô ấy còn chưa nghỉ hết ngày phép lần trước thì phải.” Phong Phong nhíu mày nói.

Sư Hạ Dương ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Phong Phong, ánh mắt lại rơi vào cánh tay của anh, “Người mà ngay đến bản thân còn không bảo vệ nổi, chẳng lẽ còn trông chờ vào người khác nữa à?”

Ặc...

Trước khi Phong Phong kịp mở miệng, Kiều Nhã Nguyễn đã vội vàng vươn tay túm lấy cổ tay anh, “Lão Đại, anh có thể đi về được rồi, thật đấy.”

“Không tiền đồ.” Sư Hạ Dương thản nhiên quẳng lại một câu nói, sau đó ôm Tiểu Sư Niệm rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui