Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mới đầu, Mân Hinh thấy câu hỏi của Thủy An Lạc còn hơi ngẩn ra. Lúc này trong nhà chỉ có một mình cô, An Phong Dương đã đi làm, còn Tiểu Miên Miên thì đi học.
[Hinh Nhi: Sao em lại nói vậy?]
[Sở phu nhân: Chẳng lẽ chị không có cảm giác này sao?]
[Hinh Nhi: Không.]
[Sở phu nhân:...]
Được rồi, cô quên mất, Mân Hinh là kiểu người giống đám người Sở Ninh Dực, cô không nên đi hỏi Mân Hinh mới phải.
[Sở phu nhân: Dạo này mọi người không sao chứ?]
[Hinh Nhi: Không có việc gì hết. Hiện tại Miên Miên cũng không cần chị lo nữa, con bé có thể tự mình đến nhà trẻ được rồi. Buổi tối con bé không gặp được Tiểu Bảo Bối cho nên chỉ có thể tranh thủ ban ngày đi sớm hơn một chút để gặp thằng bé thôi.]
Thủy An Lạc nhìn đối thoại trên màn hình mà ngẩn ra cười, quả nhiên là con dâu lớn nhà cô đã được xác định rồi.
[Sở phu nhân: Vẫn không có tin tức gì của bọn họ sao?]
[Hinh Nhi: Chị vừa mới tra thử xong, chắc là không có nguy hiểm gì bởi vì lão Bá tước không nhận được bất cứ món quà nào. Bên phía hai người thì sao? Phong Dương nói cuộc thi lần này là do ba của James tổ chức hả.]
[Sở phu nhân: Vâng, không biết là trùng hợp hay là cố ý nữa.]
[Hinh Nhi: Em cứ chuẩn bị thi cho thật tốt là được. Mấy việc còn lại cứ giao cho đám đàn ông xử lý đi.]
[Sở phu nhân: Vâng, em biết rồi.]
Thủy An Lạc đang nói chuyện với Mân Hinh thì di động trên bàn rung lên.
Thủy An Lạc đưa tay cầm lấy di động, sau khi thấy tên người gọi tới liền gửi cho Mân Hinh hai cái dấu bằng* rồi mới đứng lên đi nghe điện thoại.
* Dấu bằng trong tiếng Trung có cách đọc giống chữ “Đợi“.
“Janis.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.
“Ngày mai là ngày thi rồi, cô với Sở tổng có chút thời gian ra ngoài ăn một bữa không?” Janis nhẹ nhàng nói.
“Nhưng mà chúng tôi đã...” Thủy An Lạc đang nói thì thấy Sở Ninh Dực bước từ trong phòng ra, sau đó cô thấy anh ra hiệu cho mình rồi mới nói: “Được, lúc nào?”
“Một lát nữa tôi sẽ đến khách sạn đón hai người. Để tôi đưa hai người đi ăn đồ ăn chuẩn vị của Mỹ nhé, thấy thế nào?”
Thủy An Lạc vẫn liếc qua Sở Ninh Dực, lần này anh không nói gì. Thủy An Lạc liền xoay người quay lưng về phía Sở Ninh Dực: “Cũng không bằng đồ ăn nước tôi, tôi vẫn thích ăn đồ Trung Quốc hơn, hay là chúng ta đến phố người Hoa đi, chúng tôi mời được không?”
“Hai người tới Mỹ sao tôi lại để hai người mời được chứ?” Janis cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi, phố người Hoa, tôi mời.” Janis nói rồi cúp máy.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau đó cô hơi nghiêng nghiêng đầu mình, nói: “ Em cảm thấy có lẽ Janis chẳng biết gì đâu. Dù sao anh ta cũng chỉ là một bác sĩ thôi mà.”
“Chắc thế.” Sở Ninh Dực nói rồi đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, đẩy cô về phòng: “Đi thay quần áo đi.”
Thủy An Lạc nghĩ, quần áo này của cô làm sao?
“Lão Phật Gia với Phong Phong sao rồi?” Thủy An Lạc có chút không yên lòng hỏi.
“Đây không phải là chuyện em cần quan tâm, hai người họ có thể tự lo được.” Sở Ninh Dực nói rồi khép cửa phòng ngủ lại.
Hai người họ có thể làm được, chắc chắn có thể làm được. Lần này lão Bá tước sẽ biết rằng, cho dù ông ta có hợp tác với người khác đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã thành công.
Bầu trời đêm đen kịt, một chiếc xe bên đường vẫn sáng đèn.
Bên trong, lão Bá tước đang nắm chiếc gậy ba-toong của mình, có vẻ như ông ta đang chờ ai đó.
“Bá tước, sao bọn họ có thể xuống núi nhanh hơn đám A Sơ được? Ngài không cảm thấy điều này rất kỳ lạ sao?” Tài xế ngồi phía trước nói.
“Có người đang giúp bọn chúng, thế nhưng Sở Ninh Dực không có ở đây, vậy là ai?” Lông mày của lão Bá tước càng nhíu chặt. Ông ta đã chắc chắn tuyệt đối rằng có thể đưa được cô gái kia đi, thế nhưng rốt cuộc là ai đã phá hủy chuyện tốt này của ông ta?
Tài xế hơi nhíu mày nhìn người đang dần tiến lại ở phía bên ngoài: “Bá tước, là thiếu gia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...