Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc không thèm để tâm, cô uống thuốc trước rồi mới cầm bánh mì lên ngoạm hai miếng.
Sở Ninh Dực ném tờ báo ra đằng sau rồi khởi động xe: “Một vài tin tức từ thiện thôi, có nói em cũng không tin.”
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, đúng là cô không tin thật.
“Không phải chứ, anh nói này vợ à, những lúc như thế này, em không thấy việc em không biết tiếng Anh là rất gay à?” Sở Ninh Dực tò mò hỏi.
Nếu là người bình thường mà gặp phải tình huống này thì nhất định sẽ rất hối hận, hối hận rằng tại sao mình không học giỏi tiếng Anh. Thế nhưng nhìn cái người này mà xem, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ hối hận nào.
Thủy An Lạc vừa ăn bánh mì vừa nói một cách đương nhiên: “Tại sao em phải thấy hối hận chứ, chẳng phải những người xung quanh em đều là thánh học cả sao? Thân là một đứa dốt nát mà lại được thánh học vây quanh, chẳng lẽ em lại phải học nữa, đùa em chắc?”
Sở Ninh Dực: “...”
Quả nhiên anh không thể hiểu nổi lý luận của cái đám dốt nát này.
Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghĩ: “Mấy năm nay, Thủy An Kiều lăn lộn trên đất Mỹ cũng không tệ. Cô ta hận em đến mức tự phá hủy cuộc sống hiện tại để đi trả thù em, như vậy liệu có đáng không?”
“Làm sao em biết cô ta trở về để trả thù em? Có khi là An Tam thì sao? Chính cậu ta là người trước kia đã từ hôn cô ta mà.”
“Nhưng cô ta đâu có thích Anh Xinh Trai đâu.” Thủy An Lạc bật cười một tiếng.
“Em cảm thấy cái loại đàn bà không cần thể diện như cô ta thì trong lòng còn có cái từ yêu thích này hả?” Sở Ninh Dực nói rồi ý bảo cô nhìn tờ báo.
Ây...
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, kỳ thực tấm hình này chụp rất đẹp.
James duỗi tay ôm lấy Thủy An Kiều, còn cô ta đang ôm lấy con gái của mình, nhìn một nhà ba người rất hạnh phúc. Nếu như là một người phụ nữ biết thỏa mãn thì cô nghĩ cô ta sẽ muốn sống như thế này mãi mãi.
Đáng tiếc, Thủy An Kiều lại là một kẻ không hiểu rõ, cũng không chịu buông tay.
“Thủy An Kiều không thông minh như mẹ của cô ta, nhưng lại bị mẹ cô ta nuôi dưỡng thành một kẻ có dã tâm rất lớn.” Thủy An Lạc hời hợt nói.
“Em cũng hiểu rõ ghê nhỉ.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc nằm nghiêng ở ghế sau, kỳ thực đôi khi nhưng kẻ muốn có được giang sơn vẫn có thể khống chế được dã tâm của mình. Chỉ những kẻ ngồi không mà muốn nắm được giang sơn mới là kẻ không thể khống chế được dã tâm của bản thân.
Ví dụ như Thủy An Kiều.
Bởi vì cô ta không biết rằng tranh đấu thiên hạ rất khó khăn, thế nên cô ta mới cảm thấy mọi thứ thật đơn giản, chỉ cần cô ta muốn là được. Chính vì thế mà dục vọng của cô ta ngày càng lớn, mãi đến khi không thể khống chế được và để nó hoàn toàn điều khiển lại mình.
Đáng ra cô nên nhận ra điều này sớm hơn, đáng tiếc rằng khi đó Thủy An Kiều đã đi mất rồi cho nên cô cũng không nghĩ sâu hơn nữa.
“Đi chỗ nào đấy ăn trưa đi, em đói rồi.” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng đang nhai bánh mì của Thủy An Lạc, thầm nghĩ, vợ ngốc nhà mình càng ngày ăn càng khỏe.
“Về khách sạn trước, anh còn có việc cần nói với An Tam.” Sở Ninh Dực nói rồi lái xe về hướng khách sạn.
“Tại sao lại ở khách sạn?”
Phải biết rằng Sở tổng thân làm một người có bất động sản toàn cầu thì làm gì có chỗ nào mà không có mấy căn nhà chứ.
“An toàn.” Sở Ninh Dực phun ra hai chữ.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, lần đầu tiên cô nghe nói khách sạn an toàn hơn ở nhà đấy.
Lúc hai người họ quay về đến khách sạn, Sở Ninh Dực lập tức cầm di động gọi điện thoại. Thủy An Lạc uống thuốc cho nên hiện tại có chút khó chịu, thế nên cô quyết định tháo luôn áp tròng ra, đi ngủ một lát.
Sở Ninh Dực ra ban công nói chuyện điện thoại. Lúc anh quay đầu lại thấy Thủy An Lạc đang nằm ngủ trên giường. Anh khẽ nhíu mày, xem ra sau này vẫn phải chú ý một chút mới được.
“James và Janis là anh em, nói cách khác lần này bọn họ cố ý tách cậu ra sao? Hai kẻ này phối hợp hành động cũng hay thật đấy.” An Phong Dương lạnh lùng giễu cợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...