“Cháu và cô gái họ Kiều kia đã không phối hợp, ông chỉ có thể đưa cô Kiều về trước, như vậy, cháu mới bằng lòng trở lại đúng không?” Lão Bá tước trắng trợn nói.
Nó không phải con trai mình, cũng không phải là con dâu mình, cho nên ông ta chưa bao phải giờ giở thủ đoạn cả.
Phong Phong quay đầu lại, mắt đỏ ngầu.
Anh ta hiểu rõ ý của lão Bá tước, ông ta sẽ không lấy mạng Kiều Nhã Nguyễn, bởi vì ông ta biết, như vậy sẽ không có cách nào đe dọa được anh ta nữa cả, cho nên ông ta muốn giam cầm cô.
Nhưng anh ta càng hiểu Kiều Nhã Nguyễn hơn, giam cầm cô ấy, đó sẽ là hình phạt còn nghiêm trọng hơn cả việc lấy mạng cô ấy.
Mà lão Bá tước đã nắm được yếu điểm này.
“Chúng ta cứ thử xem, là đám người ông dùng năm nghìn vạn bắt được cô ấy trước, hay là cháu đưa được cô ấy về trước.” Phong Phong nhếch khóe miệng.
“Phong Phong, cho dù có Sở Ninh Dực bao bọc, cháu cũng phải biết rằng, cháu không phải cậu ta. Hơn nữa hiện tại Sở Ninh Dực không ở thành phố A, cậu ta không giúp được cháu. James còn đang như hổ đói rình mồi ở lại thành phố A, An Phong Dương phải trông chừng mảnh giang sơn này, cậu ta cũng không thể đi được.” Lão Bá tước cay độc nói.
Phong Phong cười, nụ cười mê hoặc ngàn vạn lần giống với nụ cười trong những thước phim của anh.
“Xem ra ông đã tính toán hết tất cả rồi, để bắt được cô ấy, ông đúng là nhọc lòng thật.” Giọng nói của Phong Phong đầy sự châm chọc, sau đó anh chẳng buồn quay đầu lại mà xoay người đi vào sân bay.
“Bá tước, thực sự để thiếu gia đi vậy sao?” Gã vệ sĩ bên cạnh hỏi.
“Để nó đi, cho nó biết, không có Sở Ninh Dực và An Phong Dương, bản thân nó chẳng làm được gì hết, càng không thể bảo vệ được con bé kia.” Ánh mắt của lão Bá tước sáng lên, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này.
Bầu trời đầy sao bị cơn mưa dầm thay thế.
Mân Hinh dỗ Tiểu Miên Miên ngủ. Khi cô trở lại phòng ngủ, An Phong Dương đang đứng bên song cửa nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài.
“Vẫn không liên lạc được với đại ca sao?” Mân Hinh lo lắng nói.
“Hiện tại cho dù liên lạc được cũng chẳng có tác dụng gì, đây là ý đồ của lão Bá tước, chính là thời cơ tốt nhất của ông ta. Anh chỉ đang suy nghĩ, quan hệ giữa lão Bá tước và James là như thế nào mà lại bắt tay với nhau gài chúng ta một vố lớn thế này thôi.” Ngón tay An Phong Dương nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ, chân mày cũng nhíu lại.
Mân Hinh tựa trên vách tường, ngẩng đầu nhìn An Phong Dương, “Sở Đại không có ở đây, James còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Một mình Phong Phong thực sự có thể bảo vệ được Nhã Nguyễn không?”
“Đây mới là cái mà lão Bá tước muốn.” An Phong Dương nói, vươn tay ôm Mân Hinh vào lòng, “Thời gian tới em cũng phải chú ý, James bất ngờ tới đây, mục đích lại rõ ràng như vậy, anh nghĩ anh ta nhất định còn có ý đồ gì khác, ví dụ như...” An Phong Dương nói, chỉ chỉ đầu Mân Hinh.
Mân Hinh hơi cúi đầu, hiểu rõ ý tứ của anh, ví dụ như mấy thứ trong đầu của cô.
Mân Hinh vươn tay choàng qua hông An Phong Dương, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh: “Cho nên, chúng ta đã định trước không thể nào tiếp tục sống những ngày tháng yên bình như ba năm qua rồi đúng không?”
An Phong Dương hơi nhướng mày, “Một cuộc sống đầy kích thích chẳng phải cũng không tệ hay sao? Cuộc đời vốn là một ván cờ, phải xem chúng ta có thể thắng hay không mà thôi.”
“Có điều ván cờ này, ngay từ đầu đã là một ván cờ mù.” Bọn họ không biết gì cả, kẻ địch lại có mục tiêu rõ ràng ngay từ khi bắt đầu.
An Phong Dương cúi đầu, tì trán lên trán cô, từ từ dẫn cô ấy quay về bên giường: “Cho dù là cờ gì, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là đủ rồi, em thấy sao?”
Mân Hinh muốn trốn, nhưng An Phong Dương đâu cho cô cơ hội.
“Không gọi điện thoại cho Sở Đại nữa à?” Mân Hinh nghiêng đầu muốn tránh khỏi nụ hôn của anh.
An Phong Dương hơi nhướng mày, vươn tay giữ lấy cằm cô, “Dạo này em cứ tránh né anh suốt, em định làm gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...