Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Tiểu Sư Niệm không để ý tới vẻ khác thường của Kiều Nhã Nguyễn, hoặc nói đúng hơn là cô bé không hiểu.
Kiều Nhã Nguyễn cố gắng hết sức bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng của mình, một lát sau bàn tay đang siết chặt vô lăng mới từ từ buông lỏng.
“Kể cả về sau Mẹ Xinh Đẹp có em bé đi chăng nữa thì vẫn sẽ thương yêu Niệm Niệm như bây giờ thôi.” Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi nói, có điều thanh âm không còn sự thản nhiên như trước.
Cuối cùng Tiểu Sư Niệm cũng thoát khỏi tâm trang u ám như ngày mưa dầm của mình. Cô bé cười híp mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
Hôm nay, Thủy An Kiều đưa Tiểu Mạch Thụy đến trường quay.
Tiểu Mạch Thụy đi đến đâu cũng đều dùng lỗ mũi nhìn người cả, phải nói là giống mẹ con bé y như đúc cho nên khiến cả trường quay mới sáng sớm đã tức mà không dám nói gì.
“Tôi nói chứ cô là lợn ngu à? Nước nóng như thế mà dám để Tiểu Mạch Thụy uống, nhỡ con bé bị bỏng thì sao?” Thanh âm the thé như xé vải của Thủy An Kiều vang lên, kèm theo là tiếng kêu rên của trợ lý.
Cô ta ngang nhiên hắt luôn cốc nước nóng vào người vị trợ lý kia.
Người trợ lý nhỏ bé kia đứng một bên run lẩy bẩy, nước mắt cứ rơi lã chã, khóc không thành tiếng.
Tiểu Mạch Thụy nhìn trợ lý của mình với vẻ mặt chán ghét: “Khóc cái gì mà khóc, tôi cho chị khóc à?”
Lúc Kiều Nhã Nguyễn dẫn Tiểu Sư Niệm đi vào liền chứng kiến hết cảnh này. Phong Phong không có mặt ở đây, đoán chừng là đang quay phim.
Tiểu Sư Niệm vừa thấy vậy thì lập tức bỏ tay Kiều Nhã Nguyễn ra rồi chạy tới. Cô bé đẩy Tiểu Mạch Thụy ngã xuống đất rồi chống nạnh nhìn người ta: “Con nhỏ đanh đá này.”
Tiểu Mạch Thụy bị xô ngã cũng không đứng dậy, nó ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.
Thủy An Kiều thấy thế liền giơ tay muốn đánh Tiểu Sư Niệm.
Nhưng bàn tay của cô ta còn chưa kịp hạ xuống đã bị người khác nắm lấy.
Kiều Nhã Nguyễn túm chặt cổ tay cô ta, chặt đến nỗi hằn đỏ lên rồi mới nói: “Thủy An Kiều, đây không phải là chỗ để cô ra oai.”
“Kiều Nhã Nguyễn?” Thủy An Kiều hơi nheo mắt lại, cổ tay cô đau dữ dội: “Mày có biết tao là ai không?”
“Là Nữ hoàng Anh à?” Kiều Nhã Nguyễn đanh giọng nói rồi lẳng tay cô ta qua một bên.
Thủy An Kiều cố gắng đứng vững lại. Cô ta cúi đầu nhìn cổ tay sưng đỏ của mình, vẻ mặt càng trở nên dữ tợn hơn.
“Kiều Nhã Nguyễn, mày dám làm vậy với tao à?” Thủy An Kiều dữ tợn kêu lớn lên.
Kiều Nhã Nguyễn lại chẳng thèm để ý đến cô ta. Cô ngồi xuống nhìn Tiểu Mạch Thụy đang khóc lóc trên mặt đất rồi giơ tay nhéo nhéo cái cằm của nó: “Mặt mũi cũng không đến nỗi nào, chỉ tiếc nó quá xui xẻo mới phải đầu thai làm con của mày, ngay từ lúc sinh ra đã lệch lạc mất rồi, cũng chẳng trách người khác được.”
Nói gì thì nói Tiểu Mạch Thụy cũng chỉ là một đứa trẻ. Tuy nó thích bắt nạt kẻ yếu thế nhưng sao có thể là đối thủ của Kiều Nhã Nguyễn được, cho nên cũng chỉ biết oa oa khóc lớn.
“Thật mất mặt, chỉ biết khóc!” Tiểu Sư Niệm làm một cái mặt quỷ với Tiểu Mạch Thụy.
Tiểu Mạch Thụy giận sôi lên. Nó đột nhiên bò dậy rồi rồi nhào về phía Tiểu Sư Niệm.
Nếu Tiểu Sư Niệm mà sợ nó thì đã không còn là Tiểu Sư Niệm rồi.
Hai đứa bé nhanh chóng quấn vào đánh nhau. Tiểu Sư Niệm là đứa bé lớn lên trong quân đội nên đương nhiên sẽ không thể thua được.
Thủy An Kiều muốn đi qua giúp Tiểu Mạch Thụy nhưng lại bị Kiều Nhã Nguyễn cản lại. Cô ta tức đến xanh cả mặt rồi trào phúng nói: “Kiều Nhã Nguyễn, mày biết vì sao Phong Phong không ở đây không? Vừa nãy mới có một vị tiểu thư xinh đẹp gọi anh ta đi rồi đấy, nghe nói đó là công chúa Lisa, mày lấy cái gì mà so với người ta chứ.”
Lisa?
Chân mày của Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhíu lại, thì ra là đi gặp Lisa à, đúng là bận bịu thật.
“Oa, mẹ ơi...” Tiểu Mạch Thụy bị Tiểu Sư Niệm tát một cái liền gào rống lên rồi chạy tới bên cạnh Thủy An Kiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...