Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thư ký đặt tách trà lên bàn. James nhìn tách trà trước mặt mình, “Chẳng lẽ thư ký của Sở tổng không rót cho Sở tổng một cốc nước à?”

Thư ký có chút xấu hổ, tổng giám đốc rất ít khi bảo các cô rót nước cho mình.

Sở Ninh Dực khẽ đưa tay lên, bảo thư ký ra ngoài.

“Hôm nay anh James tới đây là có chuyện gì vậy?” Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế, vắt chéo hai chân, trông khá là nhàn nhã.

Đồng tử của James trông càng sâu hơn, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Chỉ là không biết trước đó lại tranh mất miếng đất mà Sở tổng muốn thầu, thế nên đặc biệt muốn tới đây gửi lời xin lỗi thôi.”

“Xin lỗi thì không cần, thương trường chính là chiến trường, vốn là vậy mà. Mà miếng đất đó anh James đây dám để cho cấp dưới đi làm thì tôi cũng thấy phục thật. Dù sao thì tôi cũng không làm được việc đi tra tin tức của đối thủ cạnh tranh như thế.”


Sở Ninh Dực nói câu này rất tự nhiên, nhưng người ta cũng là kẻ thông minh, ắt hiểu ý anh là gì.

Trên thương trường, thắng thua là chuyện thường, nhưng kẻ thắng còn tới nói khoác, dùng cách nói của Thủy An Lạc thì là, kẻ được lợi còn ra vẻ thì chính là kẻ ti tiện!

Sắc mặt James khẽ biến, nhưng Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ.

Vẫn vẻ mặt ấy!

James thầm đánh giá anh trong lòng, người đàn ông này biết mình đang quan sát anh ta.

“Sớm đã được nghe tiếng của Sở tổng rồi, hôm nay được gặp, cái danh quả không phải giả rồi.” James khách sáo nói.

“Nếu như nghe theo Thủy An Kiều vậy tốt nhất là đừng tin. Nói về người phụ nữ đó, tôi muốn khuyên anh James đây một câu, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi, cẩn thận đi nhầm bước là thua hết đấy.”

“Tôi xin nhận.” James mỉm cười nói, sau đó đứng dậy, nhìn nước trong cốc, Sở Ninh Dực không bảo thư ký rót nước cho mình, đây là hiện tượng duy nhất mà anh ta quan sát được.

Thông thường, người có thói quen này càng dễ trở thành người lãnh đạo hơn, vì họ sẽ không đặt mình vào vị trí hưởng thụ.

Nhưng anh ta không thể nhìn ra cái gì khác nữa cả.

“Lời của vợ tôi đúng là phải suy xét lại, nhưng tôi cũng hy vọng mình có thể phát triển được ở thành phố A này, sau này vẫn nhờ Sở tổng chăm sóc nhiều.” James nói rồi đưa tay ra với Sở Ninh Dực.


Sở Ninh Dực đứng dậy, đưa tay ra: “Chăm sóc thì không đến mức, vẫn mong anh James đây nhẹ tay cho.”

Hai người bắt tay nhau, ngọn lửa chiến tranh bùng lên trong đáy mắt.

James quay người rời đi, lúc đi tới cửa bỗng ngoảnh lại, “Phải rồi, nghe nói anh còn một người anh em nữa tên là An Phong Dương à? Anh ta từng là chồng chưa cưới của vợ tôi, khi nảo rảnh có khi tôi cũng tới hỏi thăm anh ta một chuyến.”

Sở Ninh Dực nhìn James đi rồi liền cau mày lại.

“James William?” Sở Ninh Dực khẽ nhắc lại cái tên này, có lẽ anh nên đi điều tra kỹ về cái tên này một chút thì hơn.

***

Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy cả đời này người cô không thể ưa nổi nhất chính là Thủ trưởng của cô rồi.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tự xưng là Bá tước đang ngồi trước mặt này, Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy thật ra vị Thủ trưởng kia cũng chẳng là gì.


Tiệm cafe bị người của lão Bá tước vây quanh tầng tầng lớp lớp. Kiều Nhã Nguyễn thấy rèm cửa bị kéo xuống, chắc sợ bị người ngoài nhìn thấy.

Ông lão này là một người rất thận trọng.

“So với những cô gái tôi từng gặp, cô không được tính là xinh xắn.” Lão Bá tước nói thẳng.

“Trong những người lớn tuổi mà tôi gặp, ông cũng là người bất lịch sự nhất.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên đáp lại.

“Cô nghĩ tôi tới đây làm gì?” Lão Bá tước không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu, dù sao tôi cũng không muốn gây ra chiến tranh giữa hai nước.”

Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt, “Chẳng lẽ ông tới để nói với tôi, sẽ không làm khó tôi với Phong Phong à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui