Tàu hải tặc mở ra, Kiều Nhã Nguyễn vẫn luôn chú ý tới Tiểu Sư Niệm, còn Phong Phong thì cứ nhìn cô mãi.
Anh đã đợi ba năm rồi, trông ngóng ba năm nay, cuối cùng cô cũng đã trở lại. Lần này, dù cô có nói gì anh cũng sẽ không buông tay nữa.
Tuyệt đối không!
“Em có biết không, có một khoảng thời gian, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy có một đứa bé gọi anh là ba. Anh vẫn luôn trông chờ vào điều đó, em có biết không?”
Tàu hải tặc vừa xuống nước đã bắn bọt tung tóe lên. Kiều Nhã Nguyễn đưa tay che chắn cho Tiểu Sư Niệm, nhưng tiếng thét chói tai của Tiểu Sư Niệm đã lấp mất giọng nói nỉ non của anh ta rồi.
Sau cơn kích thích, tàu hải tặc từ từ dừng lại.
Tiểu Sư Niệm lúc này vẫn đang rất hưng phấn, còn kích động kêu muốn ngồi chơi thêm lần nữa.
“Mình chơi cái khác đi, lần sau rồi lại tới chơi cái này.” Phong Phong nói rồi xuống trước, sau đó bế lấy Tiểu Sư Niệm.
“Vừa rồi anh nói gì cơ?” Kiều Nhã Nguyễn hình như có nghe loáng thoáng thấy anh ta nói gì đó.
“Không có gì, hai người đợi chút, anh đi rửa tay đã.” Phong Phong nói rồi đưa điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn, “Nhìn kìa, cái mặt nhăn nhó như bà già ấy.”
Phong Phong nói xong liền đi vào nhà vệ sinh.
Kiều Nhã Nguyễn tức giận nhìn theo bóng lưng của anh ta, anh mới già ấy.
“Đi, mẹ con mình qua bên kia đợi.” Kiều Nhã Nguyễn dắt Tiểu Sư Niệm đi.
“Mẹ Xinh Đẹp, con muốn xem băng ghi hình.” Tiểu Sư Niệm muốn cầm điện thoại của Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống băng ghế, bế cô bé ngồi xuống cạnh mình, điện thoại của Phong Phong có mật mã, mà anh ta có nói cho cô biết đâu.
“Có mật mã, chờ chú quay lại đã nhé.” Kiều Nhã Nguyễn không thể gọi ra bốn chữ gớm người kia được.
“Mẹ Xinh Đẹp ngốc quá, là sinh nhật mẹ đấy.” Tiểu Sư Niệm nói rồi với tay ấn mã, quả nhiên mở được màn hình.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩn ra, mật mã điện thoại của anh ta ngoại trừ vân tay còn có sinh nhật của cô nữa sao?
Sinh nhật của cô!
Tiểu Sư Niệm đung đưa cặp chân nhỏ xem video, tuy Ba Đẹp Trai của cô bé đưa một tay lên để quay nhưng cả bé lẫn Mẹ Xinh Đẹp đều có ở trong hình hết.
Mẹ Xinh Đẹp đang nhìn bé, còn Ba Đẹp Trai thì đang nhìn Mẹ Xinh Đẹp.
Trước giờ, Kiều Nhã Nguyễn chưa bao giờ dám nhìn trực diện vào ánh mắt thâm tình của Phong Phong. Cô hơi mím môi, hai tay không khỏi siết chặt lại.
Lúc Tiểu Sư Niệm hét lên, cô thấy miệng Phong Phong cứ mấp máy suốt, vậy ra đúng là anh ta có nói gì đó thật.
“Mẹ Xinh Đẹp, kẹo bông kìa.” Tiểu Sư Niệm bỗng kêu lên.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, thấy cách đó không xa có bán kẹo bông. Cô lấy ví trong túi áo ra, “Niệm Niệm, con tự đi mua nhé.”
“Vâng, vâng.” Tiểu Sư Niệm vui vẻ chạy biến đi.
Kiều Nhã Nguyễn bật to âm lượng điện thoại lên, muốn nghe xem vừa rồi anh ta nói gì.
Tiếng rất ồn nhưng Kiều Nhã Nguyễn chắc chắn lúc đó anh ta có nói gì đó.
Cô lại chỉnh âm lớn hơn một chút nữa.
“Em có biết không, có một khoảng thời gian, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy có một đứa bé gọi anh là ba. Anh vẫn luôn trông chờ vào điều đó, em có biết không?”
Có một đứa bé gọi anh là ba!
Có một đứa bé!
Kiều Nhã Nguyễn bỗng đứng phắt dậy, đánh rơi điện thoại khỏi tay, ngay đến hơi thở cũng nặng nề hơn vài phần.
Âm thanh xung quanh cô xa dần, bên tai cô chỉ có tiếng căn nhà gỗ bị ngọn lửa từ từ nuốt lấy.
Phong Phong ra khỏi nhà vệ sinh, từ xa đã thấy Kiều Nhã Nguyễn có vẻ gì đó kỳ lạ. Điện thoại của anh ta rơi dưới chân cô, cả người cô run rẩy như thể không thể đứng vững được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...