Phong Phong cúi đầu, anh lại nói sai rồi.
“Không phải, ý của anh là, chuyện này nhất định phải hỏi qua ý kiến của Tiểu Niệm Niệm và Sư Hạ Dương. Ý của anh là nếu con bé đồng ý thì anh sẽ hộ tống con bé.” Phong Phong ấm ức nói.
Tiểu Sư Niệm: “...”
Quên đi, bé không nên trông chờ vào việc Ba Đẹp Trai có chút liêm sỉ. Ba đứng trước Mẹ Xinh Đẹp quả thực chỉ là một con kiến nhỏ. Một cái hắt xì của Mẹ Xinh Đẹp cũng đủ để hù chết Ba Đẹp Trai rồi.
Kiều Nhã Nguyễn nghe anh ta nói vậy, không phản bác nữa.
Việc này, nhất định phải hỏi Sư Hạ Dương, dù sao Sư Hạ Dương mới là cha ruột của Tiểu Sư Niệm.
Bởi vì không phải cuối tuần, cho nên người đến công viên trò chơi cũng không nhiều lắm.
Kiều Nhã Nguyễn vì không muốn để xảy ra sự rối loạn không cần thiết nên tự mình xuống xe mua vé.
Phong Phong đeo kính râm xuống xe, Tiểu Sư Niệm cũng đeo kính râm.
Nhưng rõ ràng là lấy vải thưa che mắt Thánh.
Kiều Nhã Nguyễn bước tới, một tay kéo Phong Phong ra, sau đó đi vào xe.
Phong Phong lảo đảo một lúc mới đứng vững, “Em làm gì đấy?”
“Thay quần áo.” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng nghiến lợi nói.
Thay quần áo à?
Mắt Phong Phong sáng rực, ngay cả khóe miệng cũng cong lên một nụ cười không được bình thường cho lắm.
Anh còn nhớ rõ mấy năm trước, người con gái nằm dưới thân mình...
“Ba Đẹp Trai, ba đang nghĩ gì thế, cười thật là bỉ ổi.” Tiểu Sư Niệm đứng bên cạnh Phong Phong, dẩu cái miệng nhỏ nói.
Phong Phong: “...”
Bỉ ổi!
Lại còn nói anh bỉ ổi!
“Niệm Niệm, con nên nhớ là, trai đẹp làm gì cũng đẹp trai hết, sao con có thể nói là bỉ ổi được?” Phong Phong nghiêm túc nói.
Tiểu Sư Niệm: “...”
Được rồi, trai đẹp làm gì cũng đẹp trai hết.
Thế nhưng Phong Phong nói xong lại cảm thấy không đúng.
“Em thay quần áo làm gì?” Phong Phong vừa dứt lời, cửa xe đã được mở ra, bộ quân phục của Kiều Nhã Nguyễn đã biến thành một chiếc quần dài màu trắng và một cái áo cổ tròn.
“Đứng cùng anh, mất hết cả thể diện của quân nhân Trung Quốc.” Kiều Nhã Nguyễn không chút khách khí nói.
Phong Phong: “...”
Thế này biết phản bác thế nào?
“Đi nào Niệm Niệm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, nắm lấy tay Tiểu Niệm Niệm đi vào trong.
Phong Phong không thể chửi được, chỉ có thể yên lặng đi theo đằng sau.
Trên đường vẫn có không ít người quay đầu lại, nhưng trên người Phong Phong chỉ viết chữ lớn: Vật sống chớ gần!
Nếu không cơn tức anh không dám phát ra trước Kiều Nhã Nguyễn có thể sẽ phun trào hết ra mất.
Tiểu Sư Niệm chơi rất vui. Kiều Nhã Nguyễn ở ngay đằng sau. Phong Phong nhét hai tay trong túi quần, lười biếng đi sau lưng bọn họ.
“Niệm Niệm, có dám chơi thuyền hải tặc không, Ba Đẹp Trai dẫn con đi.” Phong Phong đột nhiên nói.
Tiểu Sư Niệm quay đầu lại, nghiêm túc gật đầu: “Con dám, Dung Dung không dám.”
Phong Phong bước lên mấy bước, bế cô bé lên, “Đi, Ba Đẹp Trai dẫn con đi chơi thuyền hải tặc.”
Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt nhìn bọn họ, vốn định phản đối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiểu Sư Niệm, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Người vốn không nhiều lắm, cho nên trên thuyền hải tặc cũng khá vắng, vị trí tùy bọn họ chọn.
Phong Phong ngồi ở trong cùng, bởi vì lát nữa chỗ đó sẽ tới gần mặt nước hơn, Tiểu Sư Niệm ngồi chính giữa, Kiều Nhã Nguyễn ngồi bên kia.
Tiểu Sư Niệm hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, “Ba Đẹp Trai phải nhớ quay lại đấy nhé.”
“Nhất định.” Phong Phong nói, tiếp tục nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn, “Mẹ đứa nhỏ, lát nữa nhớ cười một cái đấy, nếu không con chúng ta không đem đi khoe được đâu.”
Mẹ đứa nhỏ?
Con chúng ta?
Kiều Nhã Nguyễn khẽ run lên, tên này có thể gợi đòn hơn được nữa không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...