Kiều Nhã Nguyễn quay ngoắt lại, đáng tiếc Sư Hạ Dương đã sớm xoay người bỏ đi rồi.
“Này, là anh giao Niệm Niệm cho anh ta rồi cơ mà!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận kêu lên.
Sư Hạ Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, “Vậy cô đi làm báo cáo đi.”
“Thôi quên đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền bỏ đi.
Kiều Nhã Nguyễn lái xe ra khỏi đơn vị, đầu còn hơi ong ong, bởi vì cô không muốn gặp Phong Phong cho lắm.
Nhất là sau khi gặp chuyện của mẹ anh ta.
Kiều Nhã Nguyễn đỗ xe chờ giữa ngã tư đường.
Từ kính chiếu hậu, Kiều Nhã Nguyễn trông thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng chỉnh kính chiếu hậu xuống thấp một chút, nhưng vì đèn xanh đã sáng nên cô lại phải đi.
Người phụ nữ trong chiếc xe lúc nãy là Thủy An Kiều?
Chắc cô không nhìn nhầm đấy chứ?
Thủy An Kiều đã trở về rồi sao?
Kiều Nhã Nguyễn vừa lái xe vừa nghĩ, lông mày vẫn nhíu chặt lại.
Sao cô ta có thể dám vác mặt về đây nữa chứ, chắc là cô nhìn nhầm rồi.
Kiều Nhã Nguyễn gọi điện thoại cho George, xác định vị trí của bọn họ.
George lúc này đang ở phim trường với Phong Phong để anh ta quay bộ phim mới, nghe điện thoại xong liền cảm thấy phía sau có một cặp hoả nhãn kim tinh đang nhìn anh ta.
George hơi nuốt nước bọt, chuyện này đâu thể trách anh ta được, là người ta gọi điện cho anh ta trước đấy chứ.
Bộ phim mới của Phong Phong là một bộ cổ trang, hiện giờ anh ta đang ở trong tạo hình một vị công tử cổ đại văn nhã, mặc một bộ trường bào màu trắng, tay cầm một cái quạt, dưới chân là giày gấm, trên người thêu họa tiết kim long, đầu đội ngọc quan.
Lúc này anh ta đang tựa bên cây cột đạo cụ, trông cứ như tiên nhân vậy.
Có điều ánh mắt kia thì không hề hiền lành chút nào.
“Chú George, Mẹ Xinh Đẹp của cháu tới ạ?” Tiểu Sư Niệm hưng phấn hỏi. Nói cách khác, đợt diễn tập quân sự đã kết thúc, bé có thể về được rồi.
“Đúng vậy, Mẹ Xinh Đẹp của cháu đang trên đường tới, để lát nữa chú đưa cháu... không phải, để Ba Đẹp Trai của cháu đưa cháu ra ngoài.” George vội vàng sửa miệng, nếu không anh ta sợ mình sẽ bị Phong Phong bóp chết mất.
“Nhưng Ba Đẹp Trai còn đang quay phim mà?” Tiểu Sư Niệm lo lắng nói, “Hay là bảo mẹ cháu vào đây?”
Phong Phong nhướng mày, anh ta quả nhiên là không bõ công yêu thương đứa nhóc này.
“Phong Phong, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Đạo diễn ở phía sau cất tiếng gọi.
Phong Phong nhíu mày, quay đầu lại nhìn đạo diễn.
Cảnh tiếp theo là cảnh anh ta và nữ chính dạo bước dưới tán hoa đào, nói thẳng ra là hẹn ước.
Lúc này phải anh anh em em với nữ diễn viên chính, đúng là muốn khiêu chiến với nhau mà.
Nữ chính cũng là một diễn viên nổi tiếng, có điều không bằng Phong Phong. Lúc này cô ta đang mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt đứng trước tấm màn xanh chờ Phong Phong.
Tiểu Sư Niệm quay đầu lại, hơi bĩu môi, “Còn không đẹp bằng mẹ con.”
Phong Phong vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, “Ba Đẹp Trai cũng nghĩ như vậy. Ba Đẹp Trai phải đi chịu khổ đây.”
Tiểu Sư Niệm cười khanh khách, nhìn Phong Phong đi qua đó.
Tiểu Sư Niệm rón rén bước qua, chạy về phía đạo diễn, nhìn người xuất hiện trên màn hình nho nhỏ.
Phong Phong chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đã là một vở diễn rồi. Nữ diễn viên thật ra cũng được coi là đẹp. Cô ta liên tục nhìn Phong Phong với ánh mắt ái mộ, đây là yêu cầu của đạo diễn, e đó cũng là diễn xuất vốn có của cô ta.
Tiểu Sư Niệm bĩu môi, “Cô không nên nhìn ba cháu như vậy.”
Giọng nói Tiểu Sư Niệm giòn giã, nói xong còn chờ người ta đáp lại.
Đạo diễn run tay một cái, thiếu chút nữa rơi mất cái máy trong tay.
“Bạn nhỏ, đây là diễn mà, diễn mà, cô ấy phải nhìn ba cháu như thế biết không?” Đạo diễn vội vàng an ủi.
“Nhưng mà chú nhìn ánh mắt cô ấy đi, như kiểu sắp ăn ba cháu đến nơi rồi ấy. Ba cháu chỉ có mẹ cháu mới được ăn thôi.” Tiểu Sư Niệm lảnh lót phản bác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...