Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
“Trước khi tôi xuất viện thì cô ấy phải ở bên cạnh chăm sóc tôi.” Phong Phong nói rõ ràng từng chữ một.
“Anh...” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, ở bên cạnh chăm sóc anh ta?
Nghĩ cô điên rồi sao?
“Được được, nhưng mà chúng tôi chỉ có hai tháng thôi. Phong Ảnh đế, mong anh có thể nương tay một chút được không?” Triệu Phi Phi thận trọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn bị tức đến phát điên, cô hung hăng nhìn Phong Phong.
Phong Phong vẫn nằm trên giường cười dịu dàng, cười đến muốn ăn đập.
Tai nạn giao thông này cũng đáng lắm.
Cố ý, tên này chắc chắn là cố ý!
“Tôi không thể đứng dậy được, vì thế cũng xin Thiếu tá Kiều giúp tôi một chuyện!” Phong Phong nói rồi đưa mắt nhìn thoáng qua cháo gạo kê đặt trên bàn.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tại sao cô lại phải mang cơm cho tên này chứ, tại sao đang yên đang lành lại lắm chuyện như vậy?
“Mấy chuyện thế này tôi nghĩ phải để hộ lý làm mới đúng!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đưa tay nhấn chuông ở đầu giường.
Phong Phong giơ tay lên cản tay cô lại: “Tôi biến thành thế này là do Thiếu tá Kiều hại, chẳng lẽ Thiếu tá Kiều còn định mượn tay người khác sao?”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái dáng vẻ giả vờ đáng thương kia chỉ muốn giơ tay lên đấm thẳng vào mặt anh ta, nhưng mà cô không thể làm như vậy được.
“Nhã Nguyễn, Nhã Nguyễn, bình tĩnh!” Triệu Phi Phi vội lên tiếng khi Kiều Nhã Nguyễn kịp bùng nổ.
Triệu Phi Phi bưng bát cháo lên, nói: “Phong Ảnh đế, hay là...”
“Vị Thiếu tá này, có thể làm phiền cô lấy giúp tôi chút nước nóng qua đây được không?” Phong Phong lịch sự nói.
Triệu Phi Phi lập tức bị đánh gục trong nháy mắt. Cô nàng không còn biết mình là ai nữa, đặt bát chào vào tay Kiều Nhã Nguyễn rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cô biết Triệu Phi Phi hoàn toàn không có sức chống cự trước những anh chàng đẹp trai, thế nhưng như này thì quá không có liêm sỉ rồi!
“Em còn nhớ tôi thích ăn cái gì sao?” Phong Phong bỗng nói, giọng của anh ta rất dịu dàng, khi nghe kỹ càng nhận ra được cả ý cười trong đó.
Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn anh ta, “Phong Ảnh đế, ba năm không gặp, hình như da mặt của anh đã dày thêm không ít đấy nhỉ?”
“Không dày thì sao mà theo đuổi vợ được?” Phong Phong tỏ ra đương nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cái tên này lại muốn giở trò đấy à?
“Anh bị điên hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát đặt bát cháo trong tay xuống, sau đó cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
“Cũng điên ba năm rồi, bây giờ đang quyết định khôi phục lại trạng thái bình thường.” Phong Phong vẫn thản nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát xoay người đi không nghe mấy lời điên khùng của anh ta nữa.
“Răng Mềm, tôi đã đứng ở chỗ cao nhất trong cái thế giới này rồi, sao em vẫn không nhìn thấy tôi?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng, giọng điệu mang theo cả sự bất đắc dĩ.
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy vậy, cả người bỗng cứng đờ, cô nghe được sự tủi thân một cách đáng thương của Phong Phong trong đó.
Giả vờ, anh ta đang giả vờ thôi, cô không thể bị anh ta lừa được.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh mà vẫn đang nhìn mình chằm chằm: “Phong Ảnh đế, những việc tưởng niệm quá khứ này không hợp với anh đâu, tốt nhất là anh cứ đứng ở chỗ cao nhất đó mà nhận sự ngưỡng mộ của vạn người đi!”
“Răng Mềm, tôi bị em tổn thương, nếu như em đi mất, nhỡ đâu tôi lại bất chấp mà kiện em thì sao, quân diễn hai tháng sau...”
“Sao anh lại có thể đê tiện như vậy chứ hả!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
“Vì theo đuổi vợ.” Vẫn là một câu nói kia.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn chán nản nhìn anh ta một cách tức giận.
“Qua đây đi, tôi đói rồi.”
“Anh chết đói đi!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.
“Tôi đói chết thì em chính là hung thủ. Răng Mềm, nếu như em muốn chôn theo tôi thì tôi cũng không ngại chết đói đâu, như thế thì có thể ở cùng em mãi mãi rồi, cũng không phải sợ em sẽ chạy nữa.” Một câu cuối cùng, giọng điệu của Phong Phong nghe cực kỳ đáng thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...