Thủy An Lạc thở phào một hơi, cái tính này của Bánh Bao Rau khiến lần nào thằng bé cũng chịu thiệt, thế nhưng thằng bé vẫn nhất quyết không thay đổi.
Lúc Thủy An Lạc vẫn còn đang quấn quýt với mấy đứa nhỏ ở nhà thì Kiều Nhã Nguyễn gọi điện tới. Kiều Nhã Nguyễn bấm nhận rồi mở loa đặt luôn lên bàn, cô không có tay cầm điện thoại.
“Tiểu Lạc Tử, mày nói xem có phải anh ta bị bệnh rồi không, anh ta thật sự muốn chơi đến chết luôn đấy hả?” Giọng nói tức giận của Kiều Nhã Nguyễn từ trong điện thoại truyền ra.
“Đúng là anh ta có bệnh, cột sống cũng sắp gãy rồi, một chiêu kia của mày cũng đủ ác.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy tiếng láo nháo trong điện thoại không nhịn được nhíu mày, nói: “Đang làm gì thế?”
“Nhà tao có ba vị tổ tông, cộng thêm công chúa của anh mày nữa, đây chính là một vở kịch lớn đấy! Mày có muốn đến xem không?” Thủy An Lạc ngồi dưới đất nhìn Bánh Bao Đậu chạy tớ chạy lui: “Tổ tông, con chạy chậm một chút, đừng để bị ngã.”
Kiều Nhã Nguyễn giật giật khóe miệng, bỗng cảm thấy có chút mất mát.
“Thôi, tao còn phải tới bệnh viện!” Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi rồi mới nói.
Thủy An Lạc rõ ràng nghe ra được sự thay đổi tâm trạng trong lời nói của Kiều Nhã Nguyễn, chẳng lẽ vừa rồi cô nói gì sai à?
Nhưng mà hình như cô đâu có nói sai gì đâu?
“Chiến hữu của tao tới rồi, không nói với mày nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúp máy luôn.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, tỏ ra khó hiểu hỏi: “Em có nói sai gì không?”
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu vợ ngốc nhà mình, nói: “Không có.”
Thủy An Lạc cũng nghĩ cô đâu nói gì sai đâu, có nói cũng chỉ nói mấy đứa bé đang nghịch đến phát điên thôi mà.
Triệu Phi Phi ôm rất nhiều đồ ăn vặt tới, cô nàng mở cửa xe bước lên: “Đi thôi.”
“Chị hai, không phải cậu đi chăm sóc bệnh nhân sao? Cậu cầm nhiều đồ ăn vặt như thế anh ta ăn được chắc?” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được nói.
Triệu Phi Phi cúi đầu: “Đây là của tôi, tôi đâu có biết anh ấy thích ăn cái gì đâu, đến đó hỏi rồi tôi đi mua cho anh ấy là được.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi hé miệng nhìn ra ngoài, cuối cùng mở cửa xuống xe, “Chờ tôi một chút.”
Kiều Nhã Nguyễn đi tới một cửa hàng cháo cách đó không xa rồi mua một phần cháo mang về, còn có một phần canh xương heo nữa.
[Phong Phong anh có bệnh à, tôi đã nói rồi, tôi không biết nấu cơm, tôi không nấu!” Kiều Nhã Nguyễn đứng trong bếp xù lông phản kháng.
Phong Phong áp lên cơ thể đang mặc đồ ngủ của Kiều Nhã Nguyễn, hai tay của anh ta nắm lấy bàn tay của cô rồi khuấy đều nồi cháo nhỏ, tâm trạng tốt vô cùng.
“Răng Mềm, bản thiếu gia nói cho em hay, cháo gạo kê rất tốt cho dạ dày, kiểu gì thì kiểu em cũng phải học được cái này! Hơn nữa cái tình tình nóng nảy của em nữa, về sau để tiểu gia đây dạy em nấu canh xương heo, nhớ một ngày nào đó bị người ta đánh gãy tay gãy chân thì còn có thể tự mình nấu mà ăn.”]
Kiều Nhã Nguyễn khẽ lắc đầu xua đi cảnh tưởng đang hiện ra. Đó là lúc cô bị Phong Phong lôi từ trường học đi, lúc đó Phong Phong dạy cô nấu cơm.
“Đồng chí quân nhân, cháo với canh xương heo của cô được gói kỹ rồi đây.”
Kiều Nhã Nguyễn thu lại bàn tay đặt trên quầy của mình, sau đó nhận lấy đồ rồi trả tiền rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại xe, cô đưa đồ ăn đã được gói kỹ cho Triệu Phi Phi rồi nói: “Không biết cho bệnh nhân ăn gì thì cậu làm bác sĩ kiểu gì hả. À đâu, còn phải hiếu kính nam thần của cậu nữa!”
Kiều Nhã Nguyễn nói bừa nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận đang quan tâm đến Phong Phong!
Cô đã nói rồi, cô tuyệt đối sẽ không động lòng với người đàn ông kia nữa, tuyệt đối không có khả năng đó.
“Cháo gạo kê, canh xương heo, anh ấy thích mấy cái này à?” Triệu Phi Phi thấy hơi bất an hỏi.
“Thích, thích, anh ta thích nhất là...” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói xong thì xe đã lăn bánh.
“Sao cậu biết thế?” Triệu Phi Phi tò mò hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...