Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Trong văn phòng sạch sẽ, sáng sủa của tổng giám đốc, một người đàn ông ngồi trên sofa, một tay cầm tách trà, nhàn nhã thưởng thức tách trà ngon của mình.
Thời gian ba năm chỉ khiến người đàn ông này càng trở nên hấp dẫn hơn.
Thế nhưng cái sự hấp dẫn này chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cô gái đang ngồi bên cạnh anh cả.
“Anh nói là Phong Phong kiện Lão Phật Gia á? Anh ta điên rồi à?” Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên.
“Chẳng phải cậu ta đã điên từ ba năm trước rồi sao?” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói rồi đem tách trà trong tay đặt sát môi của cô.
Thủy An Lạc quen thói liền tự nhiên uống một hớp, cô hoàn toàn không biết động tác này ngược đám chó độc thân đến cỡ nào. Mà đằng nào thì hai người này cũng quen thói ngược đãi động vật ngày này qua ngày khác rồi.
“Anh ta làm như thế không sợ khiến Lão Phật Gia liều mạng với anh ta hả?” Thủy An Lạc nghĩ cô có thể đoán trước được tình hình chiến đấu trong tương lai rồi.
Sở Ninh Dực nhìn vợ ngốc nhà mình uống trà cứ ừng ực liền cảm thán, quả nhiên mấy cái việc tao nhã như thưởng trà này hoàn toàn không phù hợp với vợ ngốc nhà anh.
“Cái này là trà Thiết Quan Âm lần trước An Tam đi Phúc Kiến đặc biệt mang về cho anh, mùi vị cũng không tệ lắm.”
“Em biết tình nhân của anh thương anh rồi, nhưng giờ em đang hỏi chuyện của Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc cắt lời của Sở Ninh Dực rồi lại cầm cốc trà lên tu ừng ực.
“Hộp trà này có tổng cộng mười hai gói, giá gốc mười hai nghìn tệ, cũng có nghĩa là em vừa mới hạ miệng đã uống hết một nghìn hai trăm tệ đấy.”
“Phụt...”
Tiên nữ tung hoa vẩy bọt nước, toàn bộ hoa với nước đều dính trọn vẹn lên mặt của Sở Ninh Dực, hoàn toàn không hề lãng phí một giọt nào.
Yên lặng...
Yên lặng đến nỗi của có tiếng nước rơi.
Ực...
Thủy An Lạc nuốt nuốt nước bọt rồi vội vàng kéo khăn tay trên bàn qua lau mặt cho Sở Ninh Dực: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý mà. Em phun một hớp này cũng phun mất một ngàn hai trăm tệ luôn rồi, đắt quá đi mất.”
Sở Ninh Dực: “...”
Vậy ra cô không thấy có lỗi với anh mà là có lỗi vì phun mất ngụm trà trị giá một ngàn hai trăm tệ?
Sở Ninh Dực sầm mặt nhìn vợ mình, cuối cùng dứt khoát đè người xuống ghế: “Em phun ra trà giá một nghìn hai trăm tệ, em muốn bồi thường thế nào?”
Thủy An Lạc: “...”
Má, Sở tổng anh đã biểu hiệu rõ ràng như thế rồi còn gì? Hỏi cô làm quái gì nữa!!!
“Hay là, đền... thịt?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cứ như thể cô đang quăng một ánh mắt tình tứ về phía Sở Ninh Dực.
“Động kinh à?” Sở Ninh Dực đưa tay sờ sờ gò má của cô, thế nhưng lời nói ra miệng vẫn thiếu đánh như trước, thậm chí còn đả kích người khác hơn cả ba năm trước.
“Đối với chuyện của bọn họ thì em chỉ cần giữ vững một nguyên tắc là được.” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ cắn một cái lên mũi của cô.
“Nguyên tắc gì?” Thủy An Lạc mơ hồ hỏi, cô đang chết chìm trong ánh mắt dịu dàng kia mất rồi.
“Xem kịch.” Sở Ninh Dực nói ra hai chữ. Sau đó không đợi Thủy An Lạc phản ứng lại, anh liền dứt khoát hôn lên đôi môi cô, cướp lấy dưỡng khí của cô.
Xem kịch?
Thủy An Lạc chóng mặt nghĩ, hàm ý sâu xa của câu nói này của anh Sở chính là: Cười trên nỗi đau của người khác!
“Lão Đại, buổi chiều em muốn...” Cố Thanh Trần bước vào cửa. Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy hai người kia vội vàng ngồi dậy trên sofa.
Thủy An Lạc mất hết mặt mũi nên dứt khoát chôn đầu vào lòng Sở Ninh Dực, ngược lại Sở Ninh Dực mặt không thèm đỏ tim cũng không đổi nhịp hỏi “Vào mà không biết gõ cửa sao?”
“Cả cái thành phố A này đều biết hai người ân ái rồi. Nhưng mà ban ngày ban mặt hai người không thể kiềm chế một chút được à?” Cố Thanh Trần hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi khi phá hỏng chuyện tốt của người khác: “Buổi chiều ngày mai em có việc, xin nghỉ nha.”
“Gần đây em có chuyện gì mà bận rộn thế, đã nghỉ tới mấy ngày rồi đấy?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, anh cũng không ngại việc Cố Thanh Trần xin nghỉ mà chỉ lo cô em họ này gặp phải chuyện gì không giải quyết được nhưng không chịu nói cho anh biết.
“Xem mắt!” Cố Thanh Trần mỉm cười, sau đó đóng cửa rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...